
Phần 2 – Paris, café, hoa hồng trắng và The Carpenters
"...La Maritza c'est ma rivière
Comme la Seine est la tienne
Mais il n'y a que mon père
Maintenant qui s'en souvienne
Quelquefois..."
Nhiều người thường nhắc về cuộc sống ở Paris như thể đó phải là một thiên đường thật hoàn mỹ. Với bản thân tôi, tôi yêu Paris không phải vì đó là một thành phố hoa lệ với những công trình lịch sử, với Eiffel, Arc de Triomphe nhìn ra đại lộ Champs Élysées, với bảo tàng Louvre, với nhà thờ Cathédrale Notre Dame de Paris cổ kính, với dòng sông Seine thơ mộng hay vì Paris là kinh đô thời trang của thế giới, của những collection haute couture luôn được các hang thời trang danh tiếng update thường xuyên, của các cửa hàng trang sức với ánh đèn màu lấp lánh huyền ảo. Tôi luôn hình dung về Paris một cách thật đơn giản và yêu cái đơn giản đó lúc nào không hay. Paris của tôi phải là những tiệm café với đặc điểm riêng: Flore ở đường Boulevard Saint-Germain với những ly café nhỏ, đắng nhưng mùi rất thơm ; Chat Noir nằm ở dưới chân đồi Montmartre nơi những vị khách có thể nghe được những bài hát cũ rất hay ; café Charbon ở quận 15, nằm trên đường Oberkampf với những ngọn đèn rất lạ mắt đẹp tuyệt vời và những đồ trang trí bằng đất nung. Tôi yêu mùi thơm quyến rũ của cốc frappuccino caramel Starbucks nóng hổi, những tiệm bánh ngọt bày bán những chiếc bánh với đủ các mùi vị và màu sắc hấp dẫn, những chiếc bánh crêpe, croissant, sandwich poulet sốt mayonnaise béo ngậy. Tôi yêu Paris vì cả nụ cười dễ mến của người đàn ông ở quầy báo góc đường, những bức tranh được triển lãm và bán ngay trên phố của các họa sĩ mới vào nghề, những ngọn nến cầu nguyện trong nhà thờ Notre Damn, bầu không khí trong lành của vườn hoa Luxembourg với thảm cỏ xanh mướt và những luống hoa đủ sắc màu…
Và trên hết, tôi luôn yêu hình ảnh của một Paris – hoa hồng trắng. Những bông hồng trắng ở vùng ngoại ô, nằm xen giữa màu xanh của lá, màu nâu của đất, thật thanh khiết và dịu dàng. Những bông hồng trắng được xếp ngay ngắn ở các cửa tiệm bán hoa, giữa một rừng hoa đầy sắc màu khác. Những bông hồng trắng trong phòng mẹ tôi vào ban sớm…. Vì thê trong khu vườn nhỏ xíu của ngôi nhà nơi tôi sống, tôi cố gắng trồng lấy cho mình một vài chậu hoa hồng trắng. Có gì tuyệt vời hơn khi buổi sáng bạn thức dậy khi bình minh vừa mới ló rạng, ánh nắng chiếu lấp lánh qua tấm rèm mỏng. Và bất chợt trong một khoảnh khắc bạn như nhận ra được mùi hương nhè nhẹ của hoa hồng trắng không phải bằng khứu giác mà bằng cảm giác. Tôi luôn thích thú với cảm giác bước ra khỏi giường, khoác lên người chiếc khăn mỏng, mở một bài nhạc yêu thích rồi đi xuống bếp uống một ly sữa lạnh vào mỗi buổi sáng.
Mẹ tôi là một đầu bếp tài năng. Mẹ nấu rất ngon cả món ăn Pháp và món ăn Việt. Tôi đặc biệt thích món Phở, tôi thấy nó cũng giống như một loại soup, người ta bỏ thêm vào một vài loại gia vị riêng để có hương vị thật hấp dẫn. Còn món Nem thì tôi không hay ăn lắm vì rất mau ngán. Sáng sáng mẹ thường làm bánh petite madeleine với chiếc lò nướng cũ kỹ trong bếp, mẹ bỏ thêm vào đó một vài hạt nho khô vì biết tôi thích như vậy. Tôi có thể ăn liền một lúc hết bốn, năm cái với mứt dâu cũng do mẹ tự tay làm. Bữa trưa thì tôi ăn tại cantin của trường, chỉ đơn giản là một miếng bánh sandwich với một quả táo hay một hũ yahourt. Tôi là người ăn rất nhiều đồ ngọt nhưng không bao giờ phải lo lắng đến việc tăng cân. Tối tối, sau khi mẹ đón tôi ở trường về, mẹ con tôi cùng nhau vào bếp. Hôm thì nấu soup, bánh mỳ nướng tẩm mật ong, rau trộn với mỳ và nước sốt cà chua. Hôm thì nấu cơm, thịt bò nướng với một món soup đặc biệt mà mẹ bảo gọi đó là “canh”. Tôi là người dễ ăn, dễ thích nghi với những món ăn mới, từ món Chinese nhiều dầu mỡ, món ăn Thailand cay và nóng, hay bánh gạo nướng kiểu Mexican…
Năm 13 tuổi, lần đầu tôi xa nước Pháp, tôi tới London cùng mẹ trong một chuyến công tác của mẹ. Nhưng chỉ ở đến hôm thứ ba, tôi đã nói với mẹ rằng thật sự tôi đang rất nhớ Paris và liệu mẹ có thể thu xếp công việc để về sớm hơn được không? Thật không nơi đâu như nhà của mình, tôi cảm gần như phát điên vì nhớ những đồ vật nhỏ trong nhà mình. Thời gian đó ở London không hiểu sao thời tiết rất tệ, nó khiến tôi cảm thấy thật tẻ nhạt và lạnh lẽo, mọi thứ dường như đều mang một màu xám, ở London người ta chuộng màu xám thì phải ?!. Thời gian mẹ đi làm việc, tôi chỉ biết nằm trong phòng của khách sạn nghe nhạc và đọc truyện. Sau này có dịp vài lần quay lại London, tôi thấy có cảm giác khác trước rất nhiều, thậm chí thấy London còn có phần sôi nổi hơn Paris.
“Music is a special language”, tôi tin điều này. Mẹ tôi ngoài nhạc cổ điển ra, bà còn thích ban nhạc The Carpenters. Từ nhỏ tôi đã thuộc lòng các bài hát của họ, tôi lớn lên cùng âm nhạc của Karen và Richard. Các bạn của tôi ở lycée thì hâm mộ các boyband với những bản ballad ngọt ngào. Nhưng tôi vẫn chỉ thích những giai điệu của Carpenters, mặc dù lyrics thật buồn và nhiều khi vào tuổi đó tôi không hiểu hết được ý nghĩa của bài hát. Những khi mất ngủ và cảm thấy căng thẳng với bài tập ở trường, chỉ cần lắng nghe giọng hát của Karen, tôi có thể tìm lại yên bình dễ dàng…
“…Loneliness is a such a sad affair
And I can hardly wait to be with you again
What to say to make you come again
Come back to me again
And play your sad guitar…”
(to be continued...)



