vendredi 25 juillet 2008

vendredi 25 juillet


It's 4 in the morning and I can't sleep. Tomorrow, Saturday I will go to Japan with Joe then we'll fly back to Vietnam. How much I miss Hanoi and my grandparents. I miss my lil friend Hallie. Joe said we'd spend some days in Tokyo coz he'd have to finish the contract there. I've never been to Japan before. It means I'll have to recommend my BABE to Helene's care, maman's gonna miss you babe. I have confidence in Helene , always :)

Yesterday I went out with Joe and we had some super delicious noodles and pizza then we went to La Pita, it's one of Joe's favourite place. Well I must say Joe's not finical about his food. He loves simplicity in every aspects. He didn't want me to drink cafe, he said I'd better have some fruitjuice if I still wanna live a healthy life. Then to be an example to me, he ordered for himself a cup of tea, haha, I asked him "So what's the different between a cup of cafe and a cup of tea Joe?". He said "Cafe's usually Black, while Tea's not Black" then he laughed

Then while we was walking to my house, Joe bought him a camera. He said he has an online friend and she's addicted to photography. So he wanted to have some knowledges about it . He said if we had enough time in Vietnam, he'd take me to HCMC to see some friends. HCMC is such a noisy place but I love all the food on the street at night, so...special and yummy.

I have to stop my writing for a couples of days then I'll be back

From now on:

- I'll write everyday (plus one condition: if I'm not lazy haha)

- I'll call friends to meet up and hang out more frequently, so that I can take their recent pictures in person instead of online or using the phone

- I'll smile :)



Merci Joe
xoxoxo

mercredi 23 juillet 2008

Ký ức và con người (5)



Phần 5 – Ông bà ngoại và Vietnam



16 tuổi, tôi được về thăm Vietnam lần đầu tiên. Tôi vẫn nhớ đó là vào mùa đông khi kì nghỉ ở trường bắt đầu… Ông bà ngoại tôi chỉ có hai người con là mẹ và dì Hằng. Dì tôi hiện giờ sống ở California, cũng rất hiếm khi tôi có dịp được gặp dì vì dì làm trợ lý kinh doanh trong một công ty lớn nên rất bận. Ngày mẹ mất dì cũng chỉ kịp bay sang và ở với tôi hôm đám tang mẹ. Dì khóc rất nhiều và nói nếu muốn tôi có thể chuyển qua California sống với dì. Nhưng cuộc sống của tôi là ở đây, ở Paris này. Ngày nào còn ở trong căn nhà của mình, tôi còn cảm thấy như mẹ vẫn luôn ở cạnh tôi.

Ở Vietnam người thân duy nhất của tôi và mẹ chính là ông bà ngoại. Nhà ông bà ở trong một khu apartment, mà sau này mẹ nói với tôi tiếng Vietnam người ta gọi đấy là “nhà tập thể” . Không biết người khác cảm thấy sao, nhưng riêng tôi cảm thấy rất thích thú với việc chạy lên chạy xuống mấy tầng cầu thang, ở giữa có một lối đi dùng để dắt xe. Tôi thường hay đi lên đi xuống bằng cái lối đi ở giữa đó hơn là bước lên những bậc cầu thang. Ông bà ngoại tôi là những người rất hiền lành. Hôm về Vietnam, tự mình ông bà bắt taxi ra tận sân bay đón mẹ con tôi. Vừa nhìn thấy tôi, bà vội ôm tôi rất chặt và bà khóc. Không hiểu sao dù đó là lần đầu tiên gặp ông bà, nhưng tôi cũng không kìm được nước mắt, cảm nhận được trên đời này ngoài mẹ tôi ra, tôi còn có người thân, tôi còn có người thương yêu tôi đến thế. Tôi và mẹ ở lại Vietnam trong căn nhà tập thể của ông bà đến qua Tết. Đó cũng là cái Tết đầu tiên của tôi ở Vietnam. Một cái Tết đầu tiên tôi cảm nhận thấy hạnh phúc của mình thật nhiều và trọn vẹn. Được ông bà và mẹ đưa đi thăm bạn bè, người quen. Được cùng ông bà đi chợ Tết, được ông bà chỉ cho biết đâu là “cành đào” và “cây quất”, cả những tờ giấy đỏ thẫm trên đó viết những hàng chữ mang ý nghĩa chúc phúc được gọi là “câu đối” thật đẹp. Tôi được cùng bà gói bánh chưng và làm mâm cỗ Tết, nghe bà dạy tên của các món ăn truyền thống ở Vietnam. Trước đó trong đầu tôi chỉ có khái niệm về món Phở… Đêm giao thừa, nằm cạnh bà tôi cảm thấy thật ấm áp. Dù sau này đã được ở thêm mấy cái Tết ở Vietnam nhưng không bao giờ tôi quên được ngày Tết đầu tiên đó.

Thời gian đó tôi nói tiếng Việt rất kém, giao tiếp với ông bà nhiều khi vẫn bằng Tiếng Pháp vì trong sinh hoạt hàng ngày tôi nói chuyện với mẹ bằng tiếng Pháp, chỉ thỉnh thoảng mới nói tiếng Việt, còn ở trường thì các bạn học đều là người Pháp. Thật may mắn ông bà tôi đều nói được tiếng Pháp. Có một lần ông dẫn tôi ra hiệu sách ở phố Tràng Tiền, và ông mua cho tôi một vài quyển sách alphabet dạy tập đánh vần. Về đến nhà ông đưa cho tôi một quyển sổ, điều đặc biệt là quyển sổ này do chính tay ông tự làm bằng cách lấy tất cả những trang giấy thừa trong tập vở của trẻ con hàng xóm rồi ghim chúng thành một quyển sổ. Bây giờ tôi vẫn còn giữ quyển sổ đó, mỗi lần nhìn thấy nó tôi thật sự rất nhớ ông. Tôi trân trọng từng nét bút ông viết trong đó, giống như đấy là báu vật riêng của mình vậy.

Tôi trở về Paris ngay sau Tết vì kỳ nghỉ đông ở trường cũng đã hết. Ông bà bắt hai mẹ con mang rất nhiều đồ từ Vietnam sang mặc dù mẹ nói ở Paris không thiếu thứ gì, mẹ vẫn nấu cơm Vietnam hàng ngày. Nhưng ông bà khăng khăng cho rằng đồ ở Paris dù ngon thế nào nhưng cũng không thể giống như đồ ở Vietnam. Đến giờ vẫn vậy, lần nào tôi từ Vietnam về Paris thì đều cũng khệ nệ xách theo rất nhiều thứ.

Mỗi lần ở Vietnam, tôi đều có những khám phá thật mới mẻ. Tôi bắt đầu thấy yêu mến Hanoi, nhất là vào những buổi sáng mùa hè khi mọi người chưa bắt đầu đi làm, không khí thật trong trẻo. Tôi thích dậy thật sớm, bắt xe đi lên phía Hồ Gươm và đi bộ xung quanh khu vực đó.Tôi cảm giác hình như có một Paris ngay ở giữa thủ đô Hanoi.

Tiệm café La Terrasse du Metropole với những bộ bàn ghế thanh mảnh màu xanh lá của khách sạn Sofitel Metropole nằm trên đường Ngô Quyền thật giống như bất kỳ tiệm café nào trên đường phố Paris. Tôi thích ngồi ở đây, thưởng thức một ly cappuccino và một chiếc bánh croissant, ngắm mọi người đi lại rong ruổi trên đường. Tôi phát hiện ra khu vực xung quanh Hồ Gươm và vườn hoa Con Cóc sáng sớm có rất nhiều người tập thể dục, họ ở đủ các lứa tuổi khác nhau. Từ các cô bé cậu bé teenagers, tai nghe headphone đang chạy bộ đến các cụ già chậm rãi từng động tác của bài Thái cực quyền, xa xa có một nhóm các chị cùng nhau tập aerobics. Thỉnh thoảng tôi ghé qua quán kem Fanny ở ngay Hồ Gươm – có vẻ đó là quán kem mang phong cách Pháp duy nhất mà tôi biết ở Hanoi – gọi cho mình hai viên kem rồi đi bộ dọc phố Hàng Khay, nơi bán rất nhiều đồ lưu niệm cho du khách, hay vòng lên con phố Hàng Đào Hàng Ngang ngắm nhìn những cửa hàng quần áo san sát nhau, người người đi lại tấp nập và hối hả.

Mẹ tôi thì thích tiệm café Highlands đặt trên một du thuyền ở Hồ Tây. Không hiểu sao tôi chỉ thích đến đó vào những buổi sáng mùa đông, sương mù chầm chậm xung quanh, mọi thứ đẹp một cách đặc biệt. Sau Highlands, mẹ còn thích một tiệm café khác mang phong cách Italy có tên Ciao, ở gần Hồ Gươm. Buổi trưa ở đấy lúc nào cũng rất nhộn nhịp, có vẻ như đây là một trong những tiệm café nổi tiếng ở Hanoi. Họ có cách làm món thịt bò rất ngon và mềm, kem ở đây cũng rất đáng để thử một vài vị…

Dù thời gian ở Hanoi không nhiều, nhưng với tôi, sau Paris, Hanoi luôn là nơi tôi nhớ thương nhiều. Ở đấy tôi có ông bà ngoại, ở đấy tôi có một gia đình.


(to be continued...)

lundi 21 juillet 2008

Ký ức và con người (4)



Phần 4 – Những tình cảm đầu đời


Lần đầu tiên tôi có thể cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp vì một anh chàng là vào năm tôi 17 tuổi. Tôi gặp Frank – tên anh chàng đó - khi cùng Cill đến dự một cái birthday party của một người bạn học chung lớp - Vivian. Frank anh họ của Vivian.

Buổi chiều thứ bảy hôm đó, tôi đến nhà Cill vì cô ấy cần tôi “tư vấn” nên mặc gì. Hai đứa loay hoay suốt một buổi chiều, vì Cill muốn cô ấy phải thật sự nổi bật trong party của Vivian. Cuối cùng, sau khi đã thử khoảng hơn chục cái váy, ghép cái áo này và cái váy khác, Cill quyết định mặc một chiếc đầm ngắn màu xanh ngọc, kẻ mắt và tô son đỏ. Tôi là đứa thích sự đơn giản, nếu không vì Cill ép buộc, có lẽ tôi đã giữ y nguyên quần Jeans và áo t-shirt in câu slogan “Me ! Myself ! And I” đến party. Cô ấy bắt tôi chọn một cái váy trong cái tủ đồ sộ và lộn xộn mà cô ấy vừa gây ra. Cill luôn là người lo lắng cho tôi vì 17 tuổi mà tôi chưa bao giờ có cảm giác với một chàng trai nào. Cô ấy cho rằng như thế là tồn – tại – một – vấn – đề – rất – nghiêm – trọng. Trong lúc Cill ngồi tự sơn móng tay, tôi tìm thấy một chiếc đầm trắng rất xinh trong tủ. Tôi thích màu trắng, nhưng tôi không thích mặc váy, thấy thật vướng víu và bất tiện. Cill lôi chiếc váy đó ra và bằng cách năn nỉ cũng như dọa dẫm khiến tôi không thể không nghe theo cô ấy. Lần đầu nhìn mình trong một phong cách mới khiến tôi cũng cảm thấy rất thú vị. Tôi và Cill mặc đồ cùng size nên chiếc váy thật vừa vặn với tôi. Nó chỉ đơn giản là một chiếc váy trắng hở vai dài đến gối, ở giữa có một dải băng màu đỏ. Nhưng tình cờ nó thật hợp với dây chuyền bạc có chữ N mà mẹ tặng tôi. Vậy là Cill và tôi đến dự party của Vivian “như hai cô công chúa nhỏ” – ba của Cill khen tặng và ông chở chúng tôi đến tận nơi, sau khi căn dặn 11h sẽ quay lại đón hai đứa.

Tôi có cảm tình với Frank vì anh ấy hát rất hay, anh ấy đã hát tặng Vivian một bài hát có tên là “You’re my sunshine”. Cill quả quyết rằng đã thấy Frank nhìn tôi suốt cả buổi tối. Đến lúc Frank bắt chuyện với tôi, tôi nghĩ mặt mình chắc hẳn phải đỏ lắm, và tôi lo rằng có thể anh ấy sẽ nghe thấy cả tiếng tim tôi đang đập. Nhưng Frank tỏ ra rất dễ mến khi mời tôi nhảy cùng bản nhạc đầu tiên.

Mọi chuyện có thể sẽ suôn sẻ… nhưng sau ba lần “hẹn hò” với Frank, tôi tình cờ nghe được anh ấy nói chuyện với các bạn về tôi. Theo Frank thì anh ấy thích tôi vì tôi có gương mặt lạ, không hẳn là Châu Á cũng không hẳn là Tây Âu. Và tôi còn nghe được anh ấy xếp tôi đứng thứ ba trong tổng số tám cô gái mà anh ấy đang “hẹn hò” . Tôi về thẳng nhà bằng taxi sau khi nói với Frank tôi cho rằng anh đánh giá thấp tôi quá, tôi nghĩ mình phải được xếp thứ hạng cao hơn, chứ không chỉ dừng lại ở con số ba như thế.

Mẹ biết chuyện giữa Frank và tôi, mẹ ôm tôi thật chặt. Và đó là lần đầu tiên tôi và mẹ nói chuyện một cách nghiêm túc về ba tôi. Mẹ kể rằng giờ ba tôi đã có gia đình riêng, ba không còn muốn dính dáng gì tới quá khứ nữa nên đó là lý do vì sao ba không hề quay lại thăm chúng tôi. Ba đã chuyển chỗ ở nhưng ông không hề thông báo cho mẹ. Tôi khóc rất nhiều, không phải vì tiếc nuối anh chàng Frank đó, không phải vì oán giận ba tôi, mà là vì thương mẹ. Lúc đó, mẹ mỉm cười và nói với tôi:

- Mẹ không giận ba con, vì với mẹ, những ngày tháng bên ba con mẹ đã rất hạnh phúc. Và hơn hết, mẹ phải cám ơn ba vì nếu không có ông ấy, thì mẹ đã không có con ở trên đời này…

Nhờ mẹ, tôi mới có thể cảm nhận được phần nào ý nghĩa của câu nói “Love means never having to say you’re sorry” …Cuộc sống vẫn tiếp tục một khi bạn nhận ra sức mạnh của bản thân nằm chính trong con người bạn, sức mạnh là khi bạn có đủ dũng cảm để người ấy ra đi và sống trọn vẹn cuộc sống của bạn, bởi vì bạn đã học được rằng cuộc sống này thật tốt đẹp và còn nhiều điều có ý nghĩa đang chờ đợi bạn trước mắt….


“…Love begins with smiles, grows up with kisses and often ends with tears…”



(to be continued...)

dimanche 20 juillet 2008

Ký ức và con người (3)

.

Phần 3 – Cécille


“…Winter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And I'll be there
You've got a friend…”


Bạn thân nhất của tôi cũng là một người Vietnam, tên cô ấy là Cécille, bằng tuổi tôi, tôi thường gọi là Cill.

Cécille cũng sinh ra ở Pháp như tôi, nhưng chỉ khác là ba và mẹ của Cill đều là người Việt. Người ta thường nói chúng tôi trông giống như chị em vì khuôn mặt có những nét hao hao và chiều cao tương đương, nhưng thực ra tính cách hai đứa trái ngược nhau hoàn toàn. Cill giống một người bạn trai của tôi nhiều hơn. Tóc tôi dài và sẫm màu, tóc Cill ngắn và nhuộm đỏ. Cô ấy thích mặc váy ngắn, tôi thích mặc quần jeans. Cô ấy nói tiếng Việt giỏi còn tôi thì bập bẹ. Da cô ấy rám nắng và rất mịn màng trong khi tôi có làn da trắng lấm tấm những vết tàn nhang. Cô ấy thích lục tung mọi thứ lên khi cần tìm một món đồ, nhưng với tôi thì đồ đạc luôn phải sắp xếp thật gọn gàng và trật tự. Nhưng Cill có cách nói chuyện rất dí dỏm và cuốn hút, khiến người nghe dường như bị cuốn vào câu chuyện của cô ấy mà không sao dứt được.

Mẹ của Cill và mẹ tôi làm chung một công ty. Hồi nhỏ đôi khi có những hôm phải đến công ty ngoài giờ bất chợt, mẹ thường mang tôi đi cùng. Tôi và Cill quen nhau ở đó. Lúc đầu tôi nghĩ Cill nhất định là một bé trai, vì trông cô ấy không có nét gì của con gái cả, từ quần áo đến đầu tóc. Lớn lên một chút, đến tuổi đi học, chúng tôi học chung một trường. Lúc đó mẹ tôi và mẹ Cill không làm cùng một nơi nữa. Thế nên nhiều lúc khi mẹ Cill bận thì mẹ tôi tới đón cả hai đứa về và ngược lại, khi mẹ tôi có việc đột xuất thì tôi lại rất vui mừng khi được đến ăn tối tại nhà của Cill. Cứ như vậy chúng tôi cùng lớn lên bên nhau…

Có một lần Cill cãi nhau với boyfriend, cô ấy khóc rất nhiều và rủa xả anh chàng đó thậm tệ. Rồi cô ấy tuyên bố từ giờ nhất quyết không vướng vào chuyện tình cảm với các chàng trai nữa, cô ấy sẽ chuyển sang yêu phụ nữ. Tôi chỉ cười, nếu tôi hoảng trước câu nói đó của Cill thì tôi đã không phải là Tash bạn của cô ấy. Cill đã giận tôi suốt mấy ngày vì cái tội “dám – cười – trên – nỗi – buồn – của – một – lesbian wannabe”. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Cill và tôi giận nhau lâu như vậy. Sau đó cô ấy nói dù sau này có thế nào chăng nữa, ngoài bố mẹ của Cill và Julié – tên con chó đã mất của cô ấy, thì tôi luôn phải ghi nhớ kỹ rằng tôi là người mà cô ấy thương yêu nhất.
Mùa thu năm 1999, ba của Cill chuyển chỗ làm và cả nhà họ phải rời Paris tới Québec, Canada. Việc Cill dọn đi khiến tôi cảm thấy mất một chỗ dựa tinh thần rất lớn. Chúng tôi đã cùng lớn lên bên nhau, học cùng một nơi, vui chơi cùng một chỗ, cùng nhau đi dự những buổi prom, cùng nhau đi biển và xem mặt trời mọc, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và bí mật nho nhỏ.. Thậm chí hai đứa đã ngoắc tay nói rằng sau này nhất định sẽ kết hôn cùng một ngày và sẽ để con cái chúng tôi lấy nhau. Tôi đã khóc rất nhiều ngày Cill ra sân bay và không dám ra tận nơi để tiễn cô ấy. Đến lúc nhận được phone đầu tiên của Cill khi cô ấy tới Québec, tôi mừng đến mức bồn chồn suốt một ngày, không ăn uống được gì.

Hiện giờ Cill đang sống ở Québec cùng chồng, một người yêu thương cô ấy chân thành. Vậy là chúng tôi không thực hiện được lời hứa kết hôn cùng một ngày năm xưa. Nhưng khi có khó khăn cũng như niềm vui muốn chia sẻ, tôi vẫn nghĩ tới Cill rất nhiều, nhất định phải gọi phone hoặc email để kể cho cô ấy nghe.


(to be continued...)