vendredi 1 août 2008

Finally

I'm going back to Vietnam TOMORROW. Finally Joe's work had been finished successfully. I've heard chu Tuan talking about what you did Joe, you don't have to say "no, it's not my own achievement, it belongs to the whole group" /lol/ We're so proud of you Joe

There's nothing can explain exactly what I am feeling now

Happy!

Excited!

Confused!

Vietnam, I'm back. Grandpa grandma I'm back. Hallie I'm back. Can't wait to see ya

xoxo

- TASH

btw I'll arrive VN at 2:30pm



you're so messy /lol/

IMG 033

jeudi 31 juillet 2008

Ký ức và con người (7)



Phần 7 – Gặp lại


Tôi nhận ra anh vì nụ cười ấy…

Có một ngày tôi đi ăn trưa với Diệp và Minh trong một quán ăn Chinese vắng khách. Tôi nhận ra một người trông quen quen đang ngồi cùng một người bạn, thực ra ban đầu tôi chỉ ngờ ngợ vì lúc đó anh đội mũ che gần nửa khuôn mặt. Cho tới lúc nhìn thấy anh cười thì tôi mới biết đó chính là người hôm trước đã nhiệt tình giúp đỡ mình. Nhìn thấy tôi, anh đứng dậy và chào tôi là “cô gái đi lạc với 50kg hành lý xách tay”, anh nói tên anh là Quang Anh, nhưng mọi người hay gọi là Joe, tôi có thể gọi anh là Quang cũng được. Đứng cạnh tôi, Diệp và Minh đều nhìn anh và khẽ nói:

- Oh my god he’s so gorgeous!

Tôi thường không để ý lắm đến vẻ bên ngoài của một người nào đó, nhưng cũng phải công nhận rằng Joe cỏ vẻ bên ngòai sáng sủa, gương mặt trẻ trung nhưng vẫn rất manly, có đôi nét hao hao giống một vài diễn viên trong các bộ phim mẹ tôi hay xem. Nhìn Joe có lẽ không ai nghĩ anh là người Vietnam 100% vì anh rất cao và khuôn mặt không như người con trai Việt khác mà tôi từng biết. Nhưng tôi vẫn chỉ ghi nhớ nhất là nụ cười của Joe ngày gặp anh lần đầu tiên, nụ cười dễ mến ây gợi cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi. Joe nói với tôi hôm đấy anh cũng thật sơ ý quên không hỏi tên tôi, anh định một vài hôm nữa sẽ ghé qua hỏi thăm tôi xem cuộc sống thế nào. Không biết lúc đó nghĩ gì, tôi nói với Joe muốn mời anh đi ăn để cám ơn vì đã giúp tôi tìm được nhà. Anh không hề có chút ngần ngại, gật đầu đồng ý và hẹn tôi cuối tuần ở một nhà hàng của người Việt. Joe nói rằng nếu tôi không biết đường anh có thể tới đón tôi, và một lần nữa đóng vai “người dẫn đường tận tụy”. Nhưng có lẽ do ngại, tôi nói rằng tôi đã khá rành đường ở đây, đúng 7h tôi sẽ có mặt ở chỗ hẹn.

Người ta nói thật không lầm, đã không biết thì không nên giấu dốt. Câu nói này quả là chính xác với tôi. Một lần nữa tôi lại bị lạc. Ý định đi bộ để ngắm thành phố buổi tối đã phản bội tôi, khiến tôi lẫn lộn không biết mình đang ở đâu. Tôi nhận ra dù có cố gắng đến mấy thì cái bản đồ trên tay lúc này cũng không thể nào có ích bằng một chiếc taxi. Tôi đến chỗ hẹn khi đồng hồ đã chỉ hơn 8h. Và anh không còn ở đó nữa. Tôi vội vàng lục tung cái túi xách để tìm số phone của anh ghi ở một mảnh giấy nhưng không sao tìm được. Có lẽ tôi đã vô ý đánh rớt nó ở đâu đó vào buổi sáng khi lấy tiền mua một vài tờ báo. Lúc đấy tôi vừa giận mình tại sao không đi taxi sớm hơn, sao lại có thể sơ ý đánh mất số phone của anh, rồi tôi lại quay sang trách anh vì sao không nhẫn nại chờ tôi thêm một chút nữa? Tôi về nhà, hy vọng Joe sẽ gọi phone cho tôi, nhưng suốt mấy ngày mà không thấy gì. Diệp và Minh nhìn tôi cười thông cảm, họ an ủi tôi rằng Genèva nhỏ xíu, không gặp hôm nay chỗ này thì có thể gặp ở chỗ khác vào ngày mai.

Bẵng đi một vài ngày, tôi gặp lại Joe, không phải do tôi tìm thấy anh mà do anh đến nhà tìm tôi. Không có gì diễn tả được nỗi ngạc nhiên của tôi lúc khi mở cửa và nhìn thấy anh vào buổi tối hôm đó. Thấy tôi không nói gì, anh hỏi:

- You don’t remember me?

- Joe… what are you doing here?

- Come and check out whether you are fine or not


Anh hỏi vì sao tôi không tới như đã hẹn? Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Joe nói đã đợi tôi suốt cả giờ đồng hồ, sau đấy anh nghĩ rằng chắc hẳn tôi có việc gì đó không thể đến nên anh đi phải đi về. Bây giờ tôi mới biết Joe không sống ở Genèva, anh ở Lausanne, hôm vô tình gặp tôi là vì anh tới Gèneva thăm một người bạn. Tôi giải thích rằng mình bị mất số phone của anh, nhưng tại sao anh không gọi lại cho tôi?

- Well, mademoiselle, you didn't give me your number

Thì ra tôi đã quên không đưa cho Joe số phone của mình, thật sơ suất! Sau đó anh nói nếu không bận thì anh muốn rủ tôi tới một quán ăn ở ngay gần chỗ tôi ở. Đó là lần trò chuyện đầu tiên của tôi và Joe. Ở Vietnam, anh cũng sống ở Hanoi cùng ba mẹ, nhà anh ngay ở gần khu vực Hồ Tây. Joe sinh năm 1983, sau khi tốt nghiệp highschool, anh qua Thụy Sỹ để học bachelor of Hospitality Management. Đó cũng là lần đầu tiên tôi có dịp quan sát Joe gần đến thế vì những lần trước gặp anh đều đội mũ. Joe có một gương mặt đẹp, mọi điểm trên đều rất hài hòa, mũi cao, đôi mắt sâu, một vẻ đẹp không thuần Việt. Đăc biệt khi anh cười, nhìn anh rất đáng mến và dễ chịu. Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ suốt buổi tối hôm đó, về Hanoi, về cả Paris. Anh nói có vẻ như tôi còn rành về các tụ điểm ăn uống ở Hanoi hơn cả anh. Joe không phải là người nói nhiều, nhưng dường như anh biết cách khiến người đối diện cảm thấy thoải mái qua cách nói dí dỏm và thông minh của mình. Anh nói tôi là cô gái Việt lai đẹp nhất mà anh từng gặp vì đơn giản từ trước tới giờ anh chưa quen một cô gái Việt mang hai dòng máu. Tôi trêu anh rằng trong tiếng Việt, các danh xưng rất phong phú, theo tôi anh nên gọi tôi là chị vì anh kém tôi hai tuổi. Joe nói nếu tôi có thể dùng tiếng Việt để nói chuyện với anh thì anh cũng rất sẵn lòng gọi tôi bằng chị, còn trong tiếng Anh và tiếng Pháp thì không phân biệt rõ được. Cứ như vậy chúng tôi trò chuyện cho đến lúc tôi giật mình nhận ra đồng hồ đã chỉ hơn 10h đêm. Chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà, đây là lần đầu tiên tôi được thấy một Genèva về khuya đẹp như thế. Xa xa ở đâu đó tôi dường như nghe được tiếng guitar của những người chơi nhạc kiếm tiền dạo trên phố. Khoác trên người cái khăn to sụ của Joe, tôi thấy mình thật nhỏ bé bên cạnh anh. Dường như không biết nói gì, Joe chỉ im lặng, nhìn anh lúc này thật khác so với Joe mà tôi vừa biết, trông anh lạnh lùng và có vẻ cô độc, hoặc là anh đang suy nghĩ đến một vấn đề gì đó. Đến cửa nhà, tôi đưa trả khăn cho Joe và nói với anh rằng:

- You know what, you have such a great smile…Thanks for walking me home…

Joe nhìn tôi rồi anh nghiêng mình làm một động tác chào theo kiểu những nhà quí tộc thời xưa rồi nói:

- My pleasure mademoiselle. See? Genèva isn’t too boring if you think it’s not. See you later and have a sweet dream.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi xa nhà, tôi đã có một giấc ngủ thật yên bình…

“…It feels like home to me
It feels like I'm all the way back where I come from…”







( to be continued... )

mercredi 30 juillet 2008

Ký ức và con người (6)


Phần 6 – Genèva và Anh


“…The first time ever I saw your face
I thought the sun rose in your eyes…”



Tôi gặp anh lần đầu tiên thật tình cờ…..
Cho đến giờ và mãi mãi sau này tôi sẽ không bao giờ quên được nụ cười của anh ngày hôm đấy.

20 tuổi, lần đầu tiên tôi rời Pháp đến một đất nước khác mà không đi cùng mẹ. Tôi đã apply vào trường BMU – Business & Management University tại Genèva, Thụy Sỹ. Từ khi còn bé, tôi đã mơ ước đến một ngày nào đấy sẽ tự mình gây dựng lên một chuỗi các cửa hàng bán hoa trên toàn nước Pháp. Sau khi tốt nghiệp lycée, tôi không tiếp tục học lên university mà đi làm ở một cửa tiệm bán hoa nhỏ cách nhà tôi khoảng mười phút đi bộ. Chủ cửa tiệm là một người bạn của mẹ, Marie – cô cũng chính là người đầu tiên chỉ cho tôi những bước cơ bản để điều hành một cửa tiệm hoa. Tôi cảm thấy vô cùng thích thú với việc được tự tay mình chọn những loại hoa khác nhau rồi trang trí chúng bằng dây ruy băng xinh xắn. Thật hạnh phúc làm sao khi nhìn thấy nụ cười hài lòng của một ông chồng mua hoa tặng vợ mình nhân ngày sinh nhât, hay một cô bé tới chọn một giỏ hồng trắng để tặng mẹ mình vào ngày Mother’s Day. Yêu thích hoa cộng với lòng nhiệt tình của Marie, tôi tiếp thu rất nhanh những bài học về hoa, ý nghĩa khác nhau của các loại hoa, cách chăm sóc chúng, kết hợp chúng thế nào thì thích hợp…

Vì thế khi nghe tôi nói về ý định qua Thụy Sỹ học kinh doanh, mẹ ủng hộ hết sức. Mẹ nói không cần phải lo lắng cho mẹ, chỉ cần tôi thực sự thích và đam mê, đó chính là niềm vui lớn nhất với mẹ. Đêm trước khi tôi đi, tôi đã nằm cạnh mẹ, ôm mẹ thật chặt và hứa sẽ về thăm nhà thường xuyên. Tôi biết đêm đó mẹ khóc và không ngủ, nhưng có lẽ mẹ biết con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành.

Thụy Sỹ là một đất nước nhỏ được biết đến với những ngọn núi đẹp đầy tuyết phủ và những người dân hiền hòa yêu tự do. Genèva nơi tôi tới học có ngôn ngữ chính là tiếng Pháp nhưng chúng tôi vẫn có thể giao tiếp bằng cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Tôi đặt chân đến Genèva vào tháng một, ba tháng trước khi kỳ học bắt đầu. Tôi muốn có thời gian thăm quan và tìm hiểu thêm về Thụy Sỹ nên quyết định sang đó trước. Vả lại Pháp và Thụy Sỹ nằm sát nhau nên tôi có thể về thăm mẹ dễ dàng. Tôi gặp rắc rối khi xuống sân bay vì tôi đến sớm hơn so với lịch hẹn của trường nên không có người của hội sinh viên ra tận nơi đón. Cũng còn may là họ email trước cho tôi địa chỉ một ngôi nhà cho sinh viên nước ngoài lưu trú và giúp đỡ tôi giải quyết hết các thủ tục thuê nhà. Một mình kéo theo ba valy và một cái túi, taxi vứt tôi ngay ở trung tâm thành phố vì chiều tối đã hết ca nên ông ấy phải về đổi xe. Genèva những ngày giữa tháng một rất rét, nên mới gần 6h mà khung cảnh đã tối mịt và u ám. Cầm tờ giấy ghi địa chỉ trên tay, tôi bắt đầu cảm thấy run vì lạnh và vì rối trí. Đang loay hoay với đống đồ đạc kềnh càng, chợt tôi nghe thấy giọng nói:

-
Mademoiselle, you need help?

Tôi quay lại, trước mặt tôi là một người con trai khá cao lớn, anh ấy quàng khăn và đội nón len trông rất ấm áp. Đặc biệt là nụ cười của anh, có gì đó thật thân thiện. Tôi bắt đầu vận dụng hết vốn tiếng Anh của mình và giải thích với anh rằng tôi đang bị lạc, tôi cần tìm địa chỉ của nơi trường giới thiệu cho sinh viên đến thuê. Anh ấy xem tờ giấy trên tay tôi rồi nói biết đường tới nơi này và sẽ dẫn tôi đi. Có lẽ thấy khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, anh vội giải thích:

- Hey, I’m not what you’re thinking, don’t worry! I just wanna help you

Thực ra tôi không biết sao, nhưng nhìn khuôn mặt ấy và nụ cười ấy, tôi không có cảm giác lo lắng hay bất an gì cả. Tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì tại sao trên một nơi xa lạ, tôi lại có thể gặp một người nhiệt tình như vậy. Tôi nói:

- I’m not thinking what you think I am, guess you can’t do any bad thing to me

Anh xách valy lên giùm tôi và hỏi rằng có phải tôi đang có ý định đi buôn lậu ở Genèva không mà sao valy của tôi lại nhiều và nặng đến vậy? Chúng tôi nói chuyện một cách xã giao bằng tiếng Anh cho đến khi anh hỏi tôi một tràng:

- Are you Korean? Or Chinese? Or Thailand? or from Singapore?

- Vietnamese !


Anh nhíu mày có vẻ rất thích thú và nói không nghĩ tôi lại có thể là người Vietnam, sau đó anh bắt tay tôi và nói:

- Vậy thì rất hân hạnh thưa cô, bởi vì tôi cũng là người Vietnam.

Lúc đấy không chỉ có anh cảm thấy bất ngờ, tôi chưa bao giờ hy vọng sẽ gặp được một người Vietnam ở một nơi xa xôi thế này và trong một hoàn cảnh thế này. Tôi nói chuyện với anh bằng thứ tiếng Việt không sõi của mình nhưng rồi anh bảo tốt hơn hết chúng tôi nên nói chuyện bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp vì anh không tài nào hiểu hết được ý của tôi. Tôi được biết anh đã sang đây được vài tháng và đang học về ngành Hospitality Management.

Với sự giúp đỡ của anh, tôi tìm được địa chỉ nơi ở mới dễ dàng. Sau khi giúp tôi đẩy valy vào nhà, anh vẫy tay chào tôi:

- Take care ma’am, my mission is completed now, have fun in Genèva !

Rồi không để tôi kịp nói câu nào, hoặc cũng có lẽ lúc đó tôi vừa đói vừa rét nên không được nhanh nhạy lắm, anh đã đi mất. Thậm chí tôi còn không kịp hỏi tên anh. Lúc đó tôi có cảm giác mình thật ngốc và đáng trách, nói rất nhiều chuyện để rồi cái quan trọng nhất là tên và địa chỉ của người đã nhiệt tình giúp đỡ mình thì tôi lại không biết.

Ngôi nhà trường giới thiệu cho tôi đến thuê có bốn phòng ngủ, một nhà bếp nhỏ, hai phòng tắm, đầy đủ các tiện nghi cần thiết. Đã có hai người đến trước tôi là Diệp và Minh. Thú vị là hai cô bé đó cùng đến từ Vietnam nên chúng tôi đã dễ dàng thân và kết bạn với nhau, Diệp và Minh đều sinh năm 1983. Hai cô bé mới sang trước tôi vài ngày nên họ cũng không thông thuộc thành phố lắm. Nhưng họ rất thân thiện và cởi mở, sẵn sàng chia sẻ cho tôi những gì họ biết về Genèva qua việc google trên internet.

Tôi dành trọn mấy ngày sau cho việc khám phá Genèva. Thành phố này có vẻ có nhiều người cao tuổi hơn bất kỳ nơi nào tôi từng biết. Tôi thích ngắm những cụ già nắm tay nhau đi bộ trên phố, trông họ thật đáng yêu và hanh phúc. Cuộc sống yên bình,chậm rãi, không hối hả. Tôi có cảm giác như mình vẫn đang ở Paris vậy. Tôi có gặp thêm một vài người Việt, nhưng hầu như không ai biết tôi là người Vietnam. Cũng có lẽ do ba tôi là người Pháp, nên tôi có những nét khác biệt với những người bạn Vietnam ở đây chăng?

Diện tích của Genèva vỏn vẹn trong vòng 15 km2 với dòng sông Rhône chảy qua, chia thành phố làm hai phần : thành phố cổ kính và thành phố hiện đại. Trên bờ sông có tám chiếc cầu nối liền hai bờ. Genèva được núi đồi và ao hồ bao bọc nên khí hậu quanh năm ôn hoà, phong cảnh đẹp như tranh và thơ mộng nên được gọi là Thánh địa của du khách.

Ở Genèva, tôi cũng có thể dễ dàng tìm được một quán café nho nhỏ, thưởng thức hương vị cappuccino và ngắm nhìn mọi người đi lại. Xe đạp, ô tô, những chiếc scooter rong ruổi trên đường … Cuộc sống êm ả hòa nhịp với cuộc sống trẻ trung hiện đại. Tôi đặc biệt ấn tượng với các cửa hàng McDonald ở đây vì các cửa tiệm đều có phần trang trí outdoor rất bắt mắt. Và tôi phát hiện ra một điều, người ta thường nhắc đến Thụy Sỹ ở kỹ thuật sản xuất đồng hồ tinh tế, nhưng thực ra cần phải ghi chú thêm rằng chocolate của Thụy Sỹ rất ngon, thậm chí tôi còn nghĩ là tuyệt vời hơn bất kỳ loại chocolate nào mà tôi đã từng được nếm thử trước đây.

Tôi thường xuyên gọi điện về nhà, có khi một ngày vài lần. Tôi thấy nhớ Paris, nhớ mẹ của tôi vô cùng…







(to be continued...)

mardi 29 juillet 2008

What the hell is going on?

I've never seen Joe lost his calm before, even when he had to face the death or something terrible. But today Joe almost punched that guy, I was so scared. Fortunately chu Tuan was there to stop him. I couldn't understand why they could do this, the contract almost done, Joe's been spending a lot of time and energy doing this. This morning they did agree with all the clauses, and now they just say "sorry, but....". Merde!!!!!!!

Joe, you do not have to care about my feelings or care about being "stupid and inconsiderate", You were right, coz if I were you, I'd kick that guy too. I stopped you just becoz we're in Japan, what if the police came? what if he sued you for beating him?

Let it go Joe, I think you'll find the way to solve this problem

I've got something wanna show you, I bought it today, hang on a sec, I'm gonna knock your door now /lol/

lundi 28 juillet 2008

Tokyo ( part 2 )

Hi this is me – Natasha Ha again. How are you doing today guys?

Today was such a long day, I woke up at 6:30am because we will have to go to the building at 7:30am , Joe will have a meeting at 8am. When I walked into Joe’s room to wake him up, I saw him sleeping in the couch among papers, documents, stuff… I guess he stayed up all night to work. Joe if you’re reading this, you must know your health is the most important thing, please don’t ever forget it.

So I went to work with Joe and chu Tuan. I met Yui again, she looked different from yesterday when I first met her, but she was still…sparkling /lol/ . I asked her if I can take her photo, then she refused obviously, she explained she had to keep up her appearance, then she told me I also wasn’t allowed to take any photos in this building. After she walked away, Joe and chu Tuan laughed so hard, Joe even imitated her very high voice, I couldn’t stop laughing. But anyway, I had a look around the building and well it was huge I guess there’re at least 2000 people working there everyday. Then after the meeting, we went out for lunch with Joe’s business partners, they were pretty friendly but strict. Joe must be 40 years old when he works with these people. Haha right?

Then in the afternoon we went to the Harajuku station, Joe said it was the most funny area in this whole world. Lol it’s true ! I couldn’t help saying out loud “Oh my God” when I saw the way people dressing up, so freaky, ridiculous, colorful and complicated, but I think this’s a kind of Art. I couldn’t figure out who were the guys and who were the girls /lol/

girls in the Harajuku district

harajuku_IMG_7321

harajuku_IMG_1400

harajuku_IMG_7282

harajuku_IMG_7227

Opposite Harajuku is Takeshita dori, there were many fashion boutiques and cafes in this narrow street. Joe bought some bracelets and necklaces.

After the Takeshita dori, we went to visit the Meiji Jingu Shrine. This’s what I saw on the brochure “Meiji Jingu Shrine is a great contrast to the hustle and noise of Tokyo with the forest of 120,000 evergreen trees blocking out the noise of the city. The forest of 365 different species of trees covers an impressive 700,000 square-meters (about 175 acres)”

meiji_jingu_shrine_IMG_1100

meiji_jingu_shrine_IMG_1132

meiji_jingu_shrine_IMG_1137

And here,the prayer plaques at Meiji Shrine. (I wrote one, now wondering what Joe wished :D on his plaque)

prayer plaques at Meiji Shrine Harajuku

I wanna go to see the Japanese Flower Arrangement Exibition tomorrow. This’s the tulips for sale in Ginza District

tulips

dimanche 27 juillet 2008

Tokyo ( part 1 )

Hi everyone, this is Natasha in the Park Hyatt, Tokyo, Japan. It’s 11:20pm now according to the local time

It’d been a long time since I had my last long international flight. We came here in the morning and when we arrived the hotel, it was 7am, so it was about 12am in Paris. I was pretty tired while Joe and chu Tuan were in full possession of senses. The rooms which chu Tuan ordered were so beautiful, king size bed hic…maybe Joe and chu Tuan are working in the hotel business so they know what the best is /lol/ Joe usually stays in this hotel each time he has to come to Tokyo


This's the hotel

Park Hyatt

I laid down on my bed and easily felt asleep. Until Joe woke me up, it was nearly 12pm in Tokyo. He said today was Sunday, he didn’t have to go to work so he asked me whether I wanted to go out and discover how amazing Tokyo is or just being a lazy cat, sleeping in my room. Maybe from tomorrow he won’t have time to take me out, gonna busy with his business.

Then I went out with him, coz chu Tuan had something to do so just me and Joe, we had lunch on the street haha it was like in HCMC. The food were so delicious and the way that Tokyo people display the food is so beautiful, everything’s just small small small and colorful colorful colorful /lol/ I like sushi while Joe does not, guess it’s the only one in this world can make Joe says “I can’t no I can’t”


how delicious they are :D

food display


sushi

Joe had to buy some white shirts for his suit so we went shopping after the lunch, I had nothing to complain about everything in Tokyo, pretty expensive, but when you come in a shop, all the shop assistants make their bows and say “konichiwa” in a very friendly way, they wear white gloves while helping you try on the clothes (like some high fashion stores in Paris). We went to the Ginza district, a popular shopping and entertainment area in Tokyo. There’re many famous brand names such as Gucci, Louis Vuitton, Hermes, Dior, Shisheido, Cartier…. locate in this district. Everything is so flashy and so sparkling. I bought something for me and grandparents and friends :D and I guess Joe’s found what he needs. He had to carry all of the bags hahaha you’re the man Joe.

Gucci department store

Hermes store

LV store

When we went back to the hotel it was about 6pm then Joe called his friend, he told me he met her last time when he came here for his business. Yui (is it her real name or just a nick?!) - is an assistant of his business’s partner. Then me, Joe and chu Tuan came to a restaurant where Joe made an appointment to have dinner together with Yui. Well I must say, Yui is really beautiful, long curly hair, brown eyes, great smile, brilliant American accent, she’s even taller than me (maybe by her very high high-heels :D) . Joe told me she was a popular model, that’s why. I could see a little surprise on Yuri’s eyes when chu Tuan introduced me. But Joe told her “Tash is my best friend”. Anyway she was friendly and …clean :D

Tomorrow I will go to work with Joe and chu Tuan /lol/ can’t wait to see how Joe working in the game industry

Stop by now, sending you my kisses and hugs. Goodnite, sleep tight, sweet dreams

xoxoxo

-TASH

P/S : Tomorrow I will update my writing