mercredi 13 août 2008

Ký ức và con người (9)



Phần 9 – Anh


“…Why do birds suddenly appear
everytime you are near?...”


Joe là một người có sức lôi cuốn kỳ lạ mặc dù anh rất kiệm lời. Mái tóc xô lệch – mà tôi thường gọi đùa là “mất trật tự” – khiến gương mặt anh có vẻ gì đó rất ngang ngạnh. Joe ăn mặc đơn giản, luôn là t-shirt hoặc áo sơ mi không có họa tiết với quần jeans nhưng ở anh vẫn toát lên vẻ gì đó khiến người ta phải chú ý. Những món đồ anh không bao giờ thiếu được là giầy thể thao, mũ lưỡi trai và đồng hồ đeo tay. Thật lạ là hình như các cô gái có vẻ ưa thích những chàng trai ít nói và có gương mặt lạnh lùng. Joe ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, anh ít cười nhưng qua những lần trò chuyện tôi hiểu rằng anh không phải là người nhạt nhẽo và vô tình. Gương mặt điển trai của anh luôn gây được cảm tình cho người đối diện, không ít lần tôi nghe được những câu khen ngợi thì thầm đầy ngưỡng mộ của các cô gái khi lần đầu gặp Joe.

Joe thông minh và hiểu biết rộng, những gì anh biết nhiều khi khá sâu sắc hơn so với tuổi. Anh không hay tham gia vào các câu chuyện phiếm khi chúng tôi đi chung một nhóm bạn, nhưng những gì anh nói thì mọi người đều phải gật đầu đồng tình. Sau lần nói chuyện với nhau thẳng thắn về việc anh bỏ giờ ở trường, Joe đùa tôi rằng anh quay lại với việc học là vì “muốn cứu vớt một người Việt nhưng không biết nói tiếng Việt”. Còn bản thân tôi thì thật sự mừng, tôi nghĩ là anh sẽ phải cố gắng rất nhiều để đuổi kịp những bài giảng đã bỏ lỡ. Vì ngôi trường nơi Joe học ở Lausanne là một trong những trường đào tạo về Hospitality Management có danh tiếng và lâu đời nhất ở Thụy Sỹ cũng như trên toàn thế giới nên họ có những yêu cầu rất cao đối với sinh viên. Nhưng có vẻ lần này thì tôi là người đã nhầm…kết quả học tập của anh hoàn toàn rất ổn, thậm chí còn xuất sắc. Kể từ lần đó, Joe dường như có vẻ cởi mở hơn với tôi. Tôi kể cho anh nghe về mẹ, về Cill, về những tiệm café yêu thích, về hoa hồng... Joe nói nếu có dịp qua Paris nhất định sẽ phải nhờ tôi làm hướng dẫn viên. Vì từ khi rời Paris năm bốn tuổi, anh chưa bao giờ quay lại đó. Chúng tôi nói chuyện về Hanoi, về sở thích của anh và của tôi. Tôi cảm thấy thật sự bất ngờ khi Joe cũng là một người yêu thích nhạc của The Carpenters, anh thuộc rất nhiều bài hát của họ. Joe là một thanh niên trẻ nhiều hòai bão và năng động, nên việc Joe thích nghe và sưu tập những bài hát cũ khiến tôi hơi bất ngờ.

Nhiều người mến Joe, đặc biệt là các cô gái. Nhưng bên cạnh đó có nhiều người cũng không ưa anh, họ nói anh kiêu ngạo, thiếu hòa đồng và coi thường người khác. Khi nghe những lời thán phục hay cả những nhận xét không hay về mình, anh cũng không thể hiện một chút thái độ nào. Anh nói với tôi “What you see is not what you get so don’t judge a book just by its cover”. Tôi hiểu anh, những người là bạn thật sự của Joe đều rất quí mến anh. Không phải vì anh sở hữu một gương mặt đáng chú ý, không phải vì thành tích học tập hay khả năng chơi bóng rổ đáng nể của anh, mà vì anh có một tấm lòng và luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè khi họ cần.

Có một hôm tối thứ bảy khá muộn Joe gõ cửa nhà tôi, hơn một tuần không gặp nên khi vừa thấy anh, tôi cũng cảm thấy vui vui. Joe nói muốn dẫn tôi tới một quán bar tại Genèva. Tôi không phải là người ưa thích clubbing, thậm chí từ lúc sinh ra đến giờ, tôi cũng chỉ một vài lần tới night club hay các quán bar, tôi không thích những âm thanh quá ồn ào và hỗn độn. Nhưng khi tới đó, không khí hòan toàn khác với những gì ban đầu tôi nghĩ. Đấy giống như một buổi biểu diễn acoustic thì đúng hơn. Trên sân khấu nhỏ nhỏ là một anh chàng đang chơi guitar, người nghe đứng và ngồi rải rác xung quanh. Anh ta khe khẽ hát một bài rất quen thuộc của The Beatles:

“…Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday…”


Joe nói với tôi đấy là một người bạn của anh lần đầu tiên trình diễn trên sân khấu nên Joe muốn đến để ủng hộ bạn mình. Joe gọi cho tôi một ly nước hoa quả còn anh thì chọn Long Island. Đến giờ cũng vậy, lần nào đi bar hay pub, thứ cocktail Joe yêu thích và lựa chọn vẫn luôn là Long Island.
Thời tiết tháng ba ở Genèva vẫn rất rét, lúc tôi và Joe rời quán bar thì đã gần 12h khuya. Anh hỏi tôi có thấy lạnh không? Có thích quán bar chúng tôi vừa tới không? Có muốn ăn hay uống gì không? Tôi cười và nói đang nghĩ tới bài hát mà bạn anh đã biểu diễn. Joe nói đùa:

- Không hiểu nếu tôi hát thi cô sẽ nghĩ tới tôi hay nghĩ tới bài hát nhỉ?

- Còn tùy vào trình đô của anh Joe à

Nói rồi anh kéo tay tôi tới gần một người hát dạo trên phố, lúc này đang lững thững thu dọn đồ đạc. Anh nói nhỏ với người đó và mượn guitar của ông ấy. Tôi thì thào với Joe:

- Anh định làm gì vậy Joe? Giờ này anh có muốn bị cảnh sát bắt không?

Joe chỉ cười, anh ra dấu cho tôi im lặng và bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên

“Michelle, ma belle.
These are words that go together well,
My Michelle.
Michelle, ma belle.
Sont les mots qui vont très bien ensemble,
Très bien ensemble…”


Tôi chỉ còn biết đứng ngây ra, không ngờ Joe lại có thể chơi đàn guitar và anh hát cũng không tệ. Được nửa bài hát, Joe trả tiền và đàn lại cho người hát dạo, vẫy chào một vài người khách qua đường vô tình dừng lại làm khan giả, rồi anh kéo tay tôi đi nhanh. Tôi hỏi anh sao không tiếp tục hát nốt phần còn lại của bài hát?

- Tội gây mất trật tự nơi công cộng vào nửa đêm theo luật thành phố cũng bị bỏ tù vài ngày đấy, thưa cô !

Tôi cười, Joe thật dễ thương, anh luôn có cách gây bất ngờ cho những người xung quanh bằng những hành động như vậy. Bên cạnh anh tôi cảm thấy cuộc sống này thật đáng mến và tràn đầy thú vị. Joe khiến tôi cảm thấy nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ, nhớ Paris…, tôi bắt đầu yêu mến Genèva. Mẹ cũng yên tâm khi nghe tôi kể về cuộc sống ở đây vì mỗi lần tôi gọi cho mẹ, tôi nhắc đến Joe. Mẹ chỉ nói duy nhất môt câu:

- Dường như cậu ấy là người đáng tin cậy…Mẹ rất vui, Tash à vì mẹ thấy con vui…

Tôi mỉm cười, tôi đã nhìn thấy quá nhiều nước mắt của mẹ, tôi cũng trải qua một vài lần hẹn hò và tất cả đều kết thúc. Nhưng lần này tôi chỉ cảm thấy rằng, anh là người khiến tôi cảm thấy có thể tin tưởng….





(to be continued...)