lundi 4 août 2008

Hanoi - Vietnam


I'm in Hanoi Vietnam with grandpa et grandma

I cried when I met them, coz grandma couldn't stop crying when she talked about maman

Maman, I miss you... I wish you were here with me now. Grandparents miss you too...

Mẹ ơi, con thật sự rất nhớ mẹ , con nhớ mẹ rất nhiều, mẹ hãy nhớ con mẹ nhé. Hanoi vẫn vậy, ông bà vẫn khỏe, con sẽ cố gắng và sẽ quan tâm tới ông bà

Mẹ đang ở đâu đó trên thiên đường, con biết như thế... con chỉ ước được nghe thấy giọng mẹ một lần nữa, được ôm mẹ, được nằm cạnh mẹ...



I met Hallie, well my pretty little lady , I always love her big eyes and her dimple when she laughs and smiles

I'll stay here for couples of weeks, sleeping with grandma, smelling grandpa's smoke

Hanoi, I'm back

dimanche 3 août 2008

Ký ức và con người (8)


Phần 8 – Cuộc sống ở Genèva


“…So much to say
and as we go from day to day
I'll feel you close to me…”


Càng có thời gian tiếp xúc với Joe, tôi càng nhận ra anh không phải là người lạnh lùng như vẻ bên ngoài. Anh đối xử với tôi có chừng mực và lịch sự, thân thiện và dễ mến. Mặc dù không ở cùng một thành phố, nhưng Joe vẫn thường qua Genèva thăm và dẫn tôi đi khám phá thành phố yên bình này. Chúng tôi cùng nhau đi thăm hồ Lac Léman nổi tiếng. Trên mặt hồ, những con thiên nga trắng như thảnh thơi dạo chơi bên những chiếc thuyền buồm cánh mỏng như những đàn bướm. Ghé qua công viên Jardin Anglais bên hồ Genèva, những chiếc “đồng hồ hoa” là sự kết hợp tuyệt hảo của kỹ thuật chế tạo đồng hồ và nghệ thuật làm vườn khéo léo. Joe chỉ cho tôi chiếc đồng hồ hoa ấn tượng nhất được trồng với 6.500 loài cây và hoa tươi, được xem là biểu tượng của nền công nghiệp đồng hồ Thụy Sỹ. Tôi như bị lạc vào mê cung khi khám phá khu phố cổ với những con đường lát sỏi, những cửa hàng lưu niệm với các món đồ xinh xắn…Joe là người theo đạo Thiên chúa giáo giống tôi, ngày cuối tuần anh dẫn tôi tới thăm nhà thờ St. Pierre. Được xây dựng từ thế kỳ mười tám, nhà thờ có những chi tiết trạm trổ thật tinh tế theo phong cách Gothic. Ánh sáng nhẹ nhàng yếu ớt lọt vào sảnh lớn của nhà thờ thông qua cái cửa kính nhỏ phía trên trần làm mọi vật trở nên huyền bí lung linh hơn. Theo các bậc thang nhỏ xoắn ốc, chúng tôi trèo lên đỉnh của toà tháp trong nhà thờ. Tôi có thể nhìn thấy toàn vẹn Genèva từ trên cao theo bốn hướng. Phía xa xa là các dãy núi đồ sộ kéo dài, một phần của bờ hồ với các cây cầu bắc ngang, các khu trung tâm thương mại hiện đại, đường phố của Genèva, các kíên trúc khác nhau của các toà nhà vẽ ra một Genèva cổ kính và hiện đại bình yên và thanh nhàn.

Ở Thụy Sỹ có rất nhiều phương tiện đi lại để bạn chọn lựa: xe bus, trolley bus, tram, xe hơi, những chiếc motor scooter, xe đạp…Joe giúp tôi thuê một chiếc xe đạp, anh nói đây là phương tiện đi lại tiện lợi nhất cho một sinh viên mới sang sống ở Genèva, thậm chí Joe còn nghịch ngợm chỉ cho tôi cách để trốn vé xe bus vì có những chiếc xe bus có tận ba cửa để lên, và tài xế thì không hề soát vé.

Joe rất ít kể về gia đình anh ở Vietnam cũng như về bản thân anh. Có một lần đang cùng Joe ăn trưa trong một quán ăn nhỏ bên đường, chúng tôi gặp một người bạn của anh – lúc đầu tôi không biết anh ta là bạn cùng lớp với Joe. Cho đến khi anh ta lại gần bắt tay Joe và nói:

- Hey, I hardly see you at school Joe, where have you been? What happened?

- Nothing ! – Joe chỉ nhún vai

- The professor said you’d fail this semester if you skipped class continuously; even you’re one of his best students Joe…

- I know how to deal with this !

Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra thời gian gần đây Joe có rất nhiều thời gian để gặp tôi. Còn hơn một tháng nữa tôi mới chính thức vào học. Trong khi đáng lẽ giờ này Joe phải ở trường mới phải. Tôi hỏi anh vì lý do gì khiến anh không đến trường? Joe nhìn tôi một lát rồi anh nói:

- Hey don’t take it seriously, I skipped class just because I don’t like to go to school

- So why are you here? Travelling?

- Because that’s what my dad wanted me to do….

Đây là lần đầu tôi nghe Joe nhắc đến ba anh ấy. Thì ra Joe cũng sinh ra ở Paris, nhưng đến năm bốn tuổi anh cùng gia đình trở về Vietnam. Ba mẹ Joe làm kinh doanh nên họ rất bận rộn và phải di chuyển liên tục, nên từ nhỏ anh được gửi cho bà ngoại chăm sóc. Ông bà nội và ông ngoại của Joe đều đã mất trước khi anh sinh ra đời, nên anh chỉ có duy nhất một người bà là bà ngoại. Đến năm Joe được 12 tuổi, bà ngoại mắc một căn bệnh về tim, chỉ vài tháng ngắn ngủi sau, bà qua đời thật bất ngờ. Kể từ đấy Joe tự hứa với bản thân mình về sau khi lớn lên anh nhất định sẽ trở thành một bác sỹ giỏi để có thể cứu chữa được những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo. Nhưng ba Joe không đồng ý với anh, ông có rất nhiều dự định lớn trong kinh doanh nên muốn đưa anh qua nước ngoài học về Business để sau này anh có thể giúp ông trong công việc. Giờ tôi mới hiểu tại sao Joe lại có vẻ bất mãn đến vậy…Thật đáng buồn khi ước mơ của mình lại không được chính người thân của mình ủng hộ. Cả ngày hôm đó Joe trầm tĩnh hẳn, cho đến lúc cùng tôi đi bộ về nhà, tôi cố gắng hết sức để nói với anh bằng thứ tiếng Việt sơ sài của mình, tôi không nhớ rõ phải mất bao lâu mới diễn giải được hết những gì mình nghĩ trong đầu với anh:

- Tôi không biết nói gì với anh về ba anh cả, vì tôi chưa bao giờ có ba nên không biết chữ P – Papa đấy có ý nghĩa thế nào. Nhưng tôi cho rằng ba của anh cũng là một người có trách nhiệm với gia đình, với công việc và với bản thân ông ấy, chỉ là ông suy nghĩ mọi việc theo cách riêng của ông. Trở thành một bác sỹ không phải là cách duy nhất để có thể giúp đỡ được mọi người. Tại sao anh không cố gắng làm tốt những gì anh đang buộc phải làm, rồi sau này anh sẽ có cơ hội giúp đỡ mọi người bằng đồng tiền do chính bản thân anh làm ra. Ủng hộ từ thiện hay thành lập các quỹ cứu trợ chẳng hạn?

Joe có vẻ rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện bằng tiếng Việt với anh. Và anh cười rất lớn, sau đó anh nói với tôi anh sẽ suy nghĩ kỹ về những gì tôi nói với một điều kiện từ giờ dù cho có khó khăn thế nào, tôi cũng phải nói chuyện với anh bằng tiếng Việt. Nếu có gì thắc mắc tôi có thể hỏi anh, anh sẽ sẵn lòng giúp đỡ tôi.

Cứ như vậy chúng tôi trở nên thân thiết nhau….nhẹ nhàng, Joe trở thành người bạn tốt nhất của tôi ở Genèva xa lạ này.






(to be continued...)