
Phần 1 - Mẹ – Tuổi thơ của tôi
Căn nhà dường như yên tĩnh quá , dường như to lớn quá ….khi vắng mẹ
Tôi không bao giờ tin được có một ngày nào đó mẹ sẽ rời xa tôi….vĩnh viễn như thế này. Từng đồ vật trong nhà đều khiến tôi liên tưởng đến mẹ. Cứ nhắm mắt là tôi lại thấy hình dáng mẹ, như nghe được tiếng nói của mẹ…
********************
Tôi sinh ra ở Paris, thành phố thường được người ta nhắc đến một cách ngưỡng mộ là kinh đô ánh sáng của thế giới. Fluctuat nec mergitur là khẩu hiệu mà người dân Pháp nói chung và người dân Paris nói riêng rất tự hào khi giới thiệu về thành phố của mình.
Trong tiềm thức của tôi, ba tôi phải là một người rất bảnh, rất hào hoa. Và ông là người Pháp. Có lẽ đến lúc mất trong lòng mẹ tôi vẫn chỉ có một người đàn ông duy nhất là ba tôi. Vì thế tuổi thơ của tôi lớn lên tuy không có ba, nhưng tôi có cảm giác ba rất gần, gần đến mức tôi có thể chạm vào, có thể được nói chuyện với ông, có thể nghe thấy giọng nói của ông…
Ba và mẹ ly dị từ lúc tôi còn là một đứa bé chập chững những bước đi đầu tiên. 2 tuổi, tôi không còn nhớ được gì về ba ngoài những tấm ảnh ba mẹ chụp, những bức thư ba viết cho mẹ khi hai người còn ở bên nhau… Đến giờ thực sự tôi không biết ba tôi đang ở đâu? Đang làm gì? Còn sống hay đã chết? Vì từ khi ly dị, ba chỉ quay lại thăm mẹ và tôi một lần duy nhất. Kể từ đó đến nay, tôi không còn bao giờ thấy ông nữa….
Tuổi thơ tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương che chở của mẹ. Đối với tôi, mẹ không những là mẹ, mà còn là một người bạn, người chị, và là người hùng trong lòng tôi. Khi ly hôn với ba, mẹ mới chỉ 23 tuổi. Mẹ đẹp, đẹp vô cùng. Mẹ tôi là người Việt Nam sang định cư ở Pháp cùng với gia đình người cô. Mẹ có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, mái tóc đen hơi ánh nâu và dài thật dài. Tôi vẫn thường tự hào vì tuy ba tôi là người Pháp, nhưng tôi có được mái tóc giống y hệt mẹ. Sau khi ly hôn, mẹ không đi bước nữa, mà tiếp tục ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Tôi không sao hiểu được, nhưng có lẽ mẹ sợ rằng những người đàn ông tiếp theo sẽ gây tổn thương tới mẹ, và cả tới tôi. Mẹ thương yêu tôi bằng cả tình thương của người cha và người mẹ, bằng cả nghị lực và nước mắt. Mẹ chỉ luôn lo lắng rằng tôi thiếu thốn tình cảm của ba. Nhưng mẹ không biết rằng, đối với tôi mẹ là cả thế giới, việc không có ba chẳng khiến tôi cảm thấy buồn phiền gì, vì từ khi tôi có mặt trên đời này, khái niệm của chữ “P” – Papa tôi đã không hề có.
Hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau. Khi mẹ khóc, tôi ôm mẹ thật chặt. Và khi tôi có chuyện, mẹ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói với tôi hãy can đảm lên, cuộc sống tuy có nhiều khó khăn thử thách nhưng chỉ cần tôi có niềm tin vào bản thân thì nhất định tôi sẽ chiến thắng được mọi nỗi sợ. Tôi thương mẹ, nên không bao giờ tôi nhắc về ba trước mặt mẹ. Tôi luôn muốn mẹ tìm được một ai đó, vì thật sự mẹ còn rất trẻ và đẹp. Nhưng mẹ nói với tôi rằng, giờ mẹ đã có tôi và tôi chính là cuộc sống của mẹ. Mẹ không cần có ai nữa. Chính vì thế tình cảm của tôi với mẹ không chỉ đơn thuần là mẹ và con mà nó còn sâu sắc hơn, có một cái gì đó tôi không sao giải thích nổi...
(to be continued...)


1 commentaire:
chi viet hay lam
With love
chouchou
xxx
Enregistrer un commentaire