jeudi 31 juillet 2008

Ký ức và con người (7)



Phần 7 – Gặp lại


Tôi nhận ra anh vì nụ cười ấy…

Có một ngày tôi đi ăn trưa với Diệp và Minh trong một quán ăn Chinese vắng khách. Tôi nhận ra một người trông quen quen đang ngồi cùng một người bạn, thực ra ban đầu tôi chỉ ngờ ngợ vì lúc đó anh đội mũ che gần nửa khuôn mặt. Cho tới lúc nhìn thấy anh cười thì tôi mới biết đó chính là người hôm trước đã nhiệt tình giúp đỡ mình. Nhìn thấy tôi, anh đứng dậy và chào tôi là “cô gái đi lạc với 50kg hành lý xách tay”, anh nói tên anh là Quang Anh, nhưng mọi người hay gọi là Joe, tôi có thể gọi anh là Quang cũng được. Đứng cạnh tôi, Diệp và Minh đều nhìn anh và khẽ nói:

- Oh my god he’s so gorgeous!

Tôi thường không để ý lắm đến vẻ bên ngoài của một người nào đó, nhưng cũng phải công nhận rằng Joe cỏ vẻ bên ngòai sáng sủa, gương mặt trẻ trung nhưng vẫn rất manly, có đôi nét hao hao giống một vài diễn viên trong các bộ phim mẹ tôi hay xem. Nhìn Joe có lẽ không ai nghĩ anh là người Vietnam 100% vì anh rất cao và khuôn mặt không như người con trai Việt khác mà tôi từng biết. Nhưng tôi vẫn chỉ ghi nhớ nhất là nụ cười của Joe ngày gặp anh lần đầu tiên, nụ cười dễ mến ây gợi cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi. Joe nói với tôi hôm đấy anh cũng thật sơ ý quên không hỏi tên tôi, anh định một vài hôm nữa sẽ ghé qua hỏi thăm tôi xem cuộc sống thế nào. Không biết lúc đó nghĩ gì, tôi nói với Joe muốn mời anh đi ăn để cám ơn vì đã giúp tôi tìm được nhà. Anh không hề có chút ngần ngại, gật đầu đồng ý và hẹn tôi cuối tuần ở một nhà hàng của người Việt. Joe nói rằng nếu tôi không biết đường anh có thể tới đón tôi, và một lần nữa đóng vai “người dẫn đường tận tụy”. Nhưng có lẽ do ngại, tôi nói rằng tôi đã khá rành đường ở đây, đúng 7h tôi sẽ có mặt ở chỗ hẹn.

Người ta nói thật không lầm, đã không biết thì không nên giấu dốt. Câu nói này quả là chính xác với tôi. Một lần nữa tôi lại bị lạc. Ý định đi bộ để ngắm thành phố buổi tối đã phản bội tôi, khiến tôi lẫn lộn không biết mình đang ở đâu. Tôi nhận ra dù có cố gắng đến mấy thì cái bản đồ trên tay lúc này cũng không thể nào có ích bằng một chiếc taxi. Tôi đến chỗ hẹn khi đồng hồ đã chỉ hơn 8h. Và anh không còn ở đó nữa. Tôi vội vàng lục tung cái túi xách để tìm số phone của anh ghi ở một mảnh giấy nhưng không sao tìm được. Có lẽ tôi đã vô ý đánh rớt nó ở đâu đó vào buổi sáng khi lấy tiền mua một vài tờ báo. Lúc đấy tôi vừa giận mình tại sao không đi taxi sớm hơn, sao lại có thể sơ ý đánh mất số phone của anh, rồi tôi lại quay sang trách anh vì sao không nhẫn nại chờ tôi thêm một chút nữa? Tôi về nhà, hy vọng Joe sẽ gọi phone cho tôi, nhưng suốt mấy ngày mà không thấy gì. Diệp và Minh nhìn tôi cười thông cảm, họ an ủi tôi rằng Genèva nhỏ xíu, không gặp hôm nay chỗ này thì có thể gặp ở chỗ khác vào ngày mai.

Bẵng đi một vài ngày, tôi gặp lại Joe, không phải do tôi tìm thấy anh mà do anh đến nhà tìm tôi. Không có gì diễn tả được nỗi ngạc nhiên của tôi lúc khi mở cửa và nhìn thấy anh vào buổi tối hôm đó. Thấy tôi không nói gì, anh hỏi:

- You don’t remember me?

- Joe… what are you doing here?

- Come and check out whether you are fine or not


Anh hỏi vì sao tôi không tới như đã hẹn? Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Joe nói đã đợi tôi suốt cả giờ đồng hồ, sau đấy anh nghĩ rằng chắc hẳn tôi có việc gì đó không thể đến nên anh đi phải đi về. Bây giờ tôi mới biết Joe không sống ở Genèva, anh ở Lausanne, hôm vô tình gặp tôi là vì anh tới Gèneva thăm một người bạn. Tôi giải thích rằng mình bị mất số phone của anh, nhưng tại sao anh không gọi lại cho tôi?

- Well, mademoiselle, you didn't give me your number

Thì ra tôi đã quên không đưa cho Joe số phone của mình, thật sơ suất! Sau đó anh nói nếu không bận thì anh muốn rủ tôi tới một quán ăn ở ngay gần chỗ tôi ở. Đó là lần trò chuyện đầu tiên của tôi và Joe. Ở Vietnam, anh cũng sống ở Hanoi cùng ba mẹ, nhà anh ngay ở gần khu vực Hồ Tây. Joe sinh năm 1983, sau khi tốt nghiệp highschool, anh qua Thụy Sỹ để học bachelor of Hospitality Management. Đó cũng là lần đầu tiên tôi có dịp quan sát Joe gần đến thế vì những lần trước gặp anh đều đội mũ. Joe có một gương mặt đẹp, mọi điểm trên đều rất hài hòa, mũi cao, đôi mắt sâu, một vẻ đẹp không thuần Việt. Đăc biệt khi anh cười, nhìn anh rất đáng mến và dễ chịu. Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ suốt buổi tối hôm đó, về Hanoi, về cả Paris. Anh nói có vẻ như tôi còn rành về các tụ điểm ăn uống ở Hanoi hơn cả anh. Joe không phải là người nói nhiều, nhưng dường như anh biết cách khiến người đối diện cảm thấy thoải mái qua cách nói dí dỏm và thông minh của mình. Anh nói tôi là cô gái Việt lai đẹp nhất mà anh từng gặp vì đơn giản từ trước tới giờ anh chưa quen một cô gái Việt mang hai dòng máu. Tôi trêu anh rằng trong tiếng Việt, các danh xưng rất phong phú, theo tôi anh nên gọi tôi là chị vì anh kém tôi hai tuổi. Joe nói nếu tôi có thể dùng tiếng Việt để nói chuyện với anh thì anh cũng rất sẵn lòng gọi tôi bằng chị, còn trong tiếng Anh và tiếng Pháp thì không phân biệt rõ được. Cứ như vậy chúng tôi trò chuyện cho đến lúc tôi giật mình nhận ra đồng hồ đã chỉ hơn 10h đêm. Chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà, đây là lần đầu tiên tôi được thấy một Genèva về khuya đẹp như thế. Xa xa ở đâu đó tôi dường như nghe được tiếng guitar của những người chơi nhạc kiếm tiền dạo trên phố. Khoác trên người cái khăn to sụ của Joe, tôi thấy mình thật nhỏ bé bên cạnh anh. Dường như không biết nói gì, Joe chỉ im lặng, nhìn anh lúc này thật khác so với Joe mà tôi vừa biết, trông anh lạnh lùng và có vẻ cô độc, hoặc là anh đang suy nghĩ đến một vấn đề gì đó. Đến cửa nhà, tôi đưa trả khăn cho Joe và nói với anh rằng:

- You know what, you have such a great smile…Thanks for walking me home…

Joe nhìn tôi rồi anh nghiêng mình làm một động tác chào theo kiểu những nhà quí tộc thời xưa rồi nói:

- My pleasure mademoiselle. See? Genèva isn’t too boring if you think it’s not. See you later and have a sweet dream.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi xa nhà, tôi đã có một giấc ngủ thật yên bình…

“…It feels like home to me
It feels like I'm all the way back where I come from…”







( to be continued... )

1 commentaire:

♥Cuddly Piglet♥ a dit…

hi chị Linh!

đọc thật là dễ chịu,ngọt ngào nữa,dễ thương lắm!:)

from chouchou with love

xoxoxo