jeudi 6 novembre 2008

Maman


Mẹ ơi

Con nhớ mẹ nhiều quá, nhớ mẹ nhiều quá

Con cảm thấy giây phút này đây con yếu đuối quá mẹ à, con không biết nên lấy đâu là điểm tựa cho con đứng dậy. Có phải con quá jealous không, vì cứ khi con yếu đuối thì con lại nghĩ tới mẹ. Hôm nay con đã khóc mẹ à, con biết là mẹ biết điều đó. Con khóc cho bản thân con, con khóc vì con không sao hiểu được bản thân con, con khóc vì con giận bản thân con nữa mẹ à.

Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ con vậy, đến bao giờ con mới có thể được gặp lại mẹ? Liệu ở một nơi nào đó trên thiên đường, con có thể được gặp lại mẹ không?

Con không thể không nghĩ tới J, mỗi giây mỗi phút con đều tự nói là mọi thứ đã over rồi. Nhưng how can I do that? Mẹ ơi hãy cho con biết làm thế nào để con có thể quên anh ấy, let him go a little more each day?

J tốt quá, mẹ à anh ấy tốt quá. Con biết J vẫn lo lắng cho con, chính vì thế càng làm cho anh thêm phiền. Dù con và J đã break up, nhưng anh ấy vẫn là người đã ở cạnh mẹ đến giây phút cuối cùng, thậm chí bỏ hết công việc để lo hộ những việc mà đáng lẽ con là con gái mẹ, con phải có trách nhiệm làm. Anh ấy bỏ thời gian để đưa con về Vietnam gặp ông bà, để con nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ. Anh ấy quan tâm đến con làm gì, công việc của con, rồi bạn bè bên cạnh con ra sao. Anh ấy còn quan tâm đến ông bà, thay con chăm sóc ông bà mẹ à. Và còn foundation CTFC, anh ấy làm tất cả vì mẹ, CTFC bây giờ đang growing up từng ngày, con hi vọng sẽ có thể giúp được phần nào cho những người không may mắn.
Chỉ đáng buồn là đó là tình thương như những người thân

Làm thế nào để con có thể quên được hết quá khứ , 6 năm 7 tháng 19 ngày thương yêu đấy? Khi anh ấy còn vì con mà hi sinh quá nhiều thứ, hi sinh cả ước mơ trở thành doctor của anh ấy, chấp nhận một cuộc sống khó khăn vất vả vì con, bảo vệ và thương yêu con hết lòng

Nhưng tại sao mọi chuyện lại thế này ? Tại sao lại thế này mẹ ơi?

Mẹ ơi, làm thế nào khi con nhớ anh ấy từng giây từng phút một, làm sao để con có thể quên được nhớ anh ấy nhiều như thế này ? Hôm nay trời mưa, con thấy lạnh quá mẹ à.

Mẹ ơi, con chỉ xin mẹ đừng lo cho con, mẹ đừng khóc vì con mẹ nhé. Cuộc đời mẹ đã vất vả quá rồi, bây giờ mẹ hãy yên nghỉ, bình yên và thanh thản, không có gì có thể làm mẹ đau buồn nữa rồi.

Con chỉ còn có thể gặp mẹ trong mỗi giấc mơ mà thôi. Và khi con ngủ, đó là những giây phút con cảm thấy nhẹ nhàng nhất trong ngày

Con yêu mẹ rất nhiều

Beautiful


I'm looking for a way to feel you hold me
To feel your heart beat, just one more time
I'm reaching back, trying to touch the moment
Each precious minute that you were mine
How do you prepare,
when you love someone this way,
To let them go a little more each day?


The stars we put in place
The dreams we didn't waste
The sorrows we embraced
The world belonged to you and me
The oceans that we crossed
The innocence we've lost
The hurting at the end
I'd go there again
cause it was beautiful
It was beautiful

Some days missing you is overwhelming
When it hits me you're not coming back
And in my darkest hours I have wondered
Was it worth it, for the time we had?
My thoughts get kind of scattered,
but one thing I know is true
I bless the day that I found you


The rules we stepped aside
The fear that we defied
The thrill of the ride
The fire in our hearts that burned
The oceans that we crossed
The innocence we've lost
The hurting at the end
I'd go there again
cause it was beautiful
So beautiful
It was beautiful


Jennifer Paige - Beautiful - Jennifer Paige

dimanche 2 novembre 2008

Just walk away


I know I never loved this way before
And no one else has loved me more
With you I've laughed and cried
I have lived and died
What I wouldn't do just to be with you

I know I must forget you to go on
I can't hold back my tears too long
Though life won't be the same
I've got to take the blame
And find the strength I need to let you go

Just walk away
Just say goodbye
Don't turn around now you may see me cry
I mustn't fall apart
Or show my broken heart
Or the love I feel for you

So walk away
And close the door
And let my life be as it was before
And I'll never never know
Just how I let you go
But there's nothing left to say
Just walk away

There'll never be a moment I'll regret
I've loved you since the day we met
For all the love you gave
And all the love we made
I know I've got to find the strength to say

Just walk away
Just say goodbye
Don't turn around now you may see me cry
I mustn't fall apart
Or show my broken heart
Or the love I feel for you

So walk away
And close the door
And let my life be as it was before
And I'll never never know
Just how I let you go
But there's nothing left to say
Just walk away


samedi 1 novembre 2008

A day



Do you still remember how we used to be?

.....

.....

.....


- "Hey, I'm not trying to wake you up. I'm in the library...I just wanna hear your voice in the phone so that's why I'm calling you, but I guess you're still sleeping...so I'll call you back after the class. When you're listening to this, please remember putting your jacket on, it's getting colder... And finally I just wanna let you know that I'm missing you..."....."Did I say I miss you? If I forgot so...I'm missing you. I have class now, au revoir"


- "I'm coming, it's so very cold out here so don't go out, you'll possible catch a cold"

- "You're the best cook of all the time but can we go out and have a pizza?"

- "I'm here, don't worry, I'm here..."

- "Because I've got you, so I'll be strong enough to conquer everything"


- "I love Paris in the spring time
I love Paris in the fall
I love Paris in the summer when it sizzles
I love Paris in the winter when it drizzles

I love Paris every moment
Every moment of the year
I love Paris, why oh why do I love Paris
Because my love is here
"


.....


I'm waking up...

But what do I have to do now?

mercredi 29 octobre 2008

It's not goodbye


And what if I never kiss your lips again
Or feel the touch of your sweet embrace
How would I ever go on
Without you there’s no place to belong

Well, someday love is gonna lead you back to me
but till it dose I'll have an empty heart
So I’ll just have to believe
Somewhere out there you’re thinking of me

Until the day I let you go
Until we say our next hello
It´s not goobye
I’ll be right here rememberin’ when
And if time is on our side
There will be no tears to cry on down the road
There’s one thing I can’t deny
It’s not goodbye

You’d think I’d be strong enough to make it through
And rise above when the rain falls down
But it’s hard to be strong
when you’ve been missin’ somebody so long

It’s just a matter of time I’m sure
But time takes time and I can’t hold on
So won’t you try as hard as you can
To put my broken heart together again

Until the day I let you go
Until we say our next hello
It´s not goobye
I’ll be right here rememberin’ when
And if time is on our side
There will be no tears to cry on down the road
There’s one thing I can’t deny
It’s not goodbye

mardi 21 octobre 2008

My all


I am thinking of you
In my sleepless solitude tonight
If it's wrong to love you
Then my heart just won't let me be right
'Cause I've drowned in you
And I won't pull through
Without you by my side

I'd give my all to have
Just one more night with you
I'd risk my life to feel
Your body next to mine
'Cause I can't go on
Living in the memory of our song
I'd give my all for your love tonight

Baby can you feel me
Imagining I'm looking in your eyes
I can see you clearly
Vividly emblazoned in my mind
And yet you're so far
Like a distant star
I'm wishing on tonight



My All - Mariah Carey

vendredi 17 octobre 2008

have you ever

Have you ever loved somebody so much
It makes you cry ?

Have you ever needed something so bad
You can't sleep at night ?

Have you ever tried to find the words
But they don't come out right ?

Have you ever?

samedi 11 octobre 2008

...



The judges will decide
The likes of me abide
Spectators of the show
Always staying low
The game is on again
A lover or a friend
A big thing or a small
The winner takes it all


I don't wanna talk
cause it makes me feel sad
And I understand
You've come to shake my hand
I apologize
If it makes you feel bad
Seeing me so tense
No self-confidence
...

mercredi 8 octobre 2008

...


Maman I miss you :)

Mẹ, con nhớ mẹ rất nhiều

Con hứa với mẹ, sẽ sống thật tốt

Cuộc sống không phải lúc nào cũng như những gì con người mong đợi. Đau buồn cũng là một phần của cuộc sống, và đau buồn sẽ mãi không hết nếu ta không dám quên và học cách sống vui vẻ. Con sẽ tự tìm thây hạnh phúc trong những lúc con cảm thấy mệt mỏi nhất

Vì chinh là tình yêu, chứ không phải là thời gian, sẽ chữa lành mọi vết thương

Xin mẹ hãy cho con có thêm can đảm


Con xin lỗi mẹ, vì đã không thực hiện được lời hứa với mẹ. Nhưng con biết mẹ sẽ hiểu cho con và anh, đúng không mẹ?

Con luôn yêu mẹ

lundi 6 octobre 2008

Memories


In this world you tried,
Not leaving me alone behind.
There's no other way,
I pray to the gods let him stay.
The memories ease the pain inside,
And now I know why.

All of my memories keep you near.
In silent moments,
Imagine you'd be here.
All of my memories keep you near,
In silent whispers, silent tears

Made me promise I'd try,
To find my way back in this life.
Hope there is a way,
To give me a sign you're okay.
Reminds me again it's worth it all,
So I can go home.

All of my memories keep you near.
In silent moments,
Imagine you'd be here.
All of my memories keep you near.
In silent whispers, silent tears.

Together in all these memories,
I see your smile.
All of the memories I hold dear.
Darling you know I'll love you,
Til the end of time.

All of my memories keep you near
In silent moments,
Imagine you'd here.
All of my memories keep you near,
In silent whispers, silent tears.

All of my memories...

dimanche 5 octobre 2008

finally


it's time for my last tears to fall

for me to smile again

:)

merci anh

jeudi 2 octobre 2008

sleepless





3:20am





Heartbreak lullaby...
In the still of the night,
I can almost feel you lying next to me,
Like it used to be,
And its hard to let go,
When there's always something there reminding me,
How things could be,
I've tried to get you off my mind,
I've tried to play my part,
But everytime I close my eyes,
You're still inside my heart,
Why can't I laugh?
Why must I cry?
Everytime we say good-bye,
Why does it rain,
Here in my heart,
Everyday that we're apart,
Why can't it be,
Just you and me,
What will it take to make you see,
These are the words,
To my Heartbreak Lullaby,
Like the stars in the sky,
You still keep on shining down you're light on me,
But out of reach,
And I know that in time,
You will come back to your senses,
See the signs,
And change your mind,
I try to look the other way,
And keep my heart on hold,
But everytime I'm close to you,
I lose my self-control,
Why can't I laugh?
Why must I cry?
Everytime we say good-bye,
Why does it rain,
Here in my heart,
Everyday that we're apart,
Why can't it be,
Just you and me,
What will it take to make you see,
These are the words,
To my Heartbreak Lullaby,
Why can't I laugh?
Why must i cry?
Give me just one good reason why..
Why does it rain
Here in my heart,
Everyday that we're apart,
Why can't it be,
Just you and me,
What will it take to make you see,
These are the words,
To my Heartbreak Lullaby,

mercredi 1 octobre 2008

mercredi





Love is not possessive, if you like the moon, you can't just take it down and put it in your basin, but the moonlight still shines upon you. In other words, when you love a person, you can use another mothod of possessing the peron. Let him become a permanent memory in your life.....

I've always known about these words. I know it's all true but I just can't fight with my weakness, and my heart sometimes doesn't want to listen to my mind

je suis desole

I'll soon get over it, just because I still need time

~ Tash

lundi 29 septembre 2008

lundi



It takes only a minute to get a crush on someone, an hour to like someone and a day to love someone - but it takes a lifetime to forget someone...



samedi 27 septembre 2008

mercredi 24 septembre 2008

Ký ức và con người (11)


Phần 11 – Love is Sharing


“…Because we are in love
We reach for our tomorrows
And know we won't be lonely
In laughter and in sorrows…”



Thời gian đầu, Joe và tôi không có nhiều thời gian ở cạnh nhau vì hai đứa sống ở hai thành phố khác nhau, và việc học chiếm hầu hết thời gian của chúng tôi. Chúng tôi đều phải tập trung cho những bài kiểm tra và essay.

Đến hè năm đó, khi tôi vừa hết semester one thì Joe cũng hết năm thứ nhất ở trường. Mùa hè rất nhiều sinh viên đều về thăm gia đinh, trong khi tôi không về Paris được vì mẹ tôi đi công tác. Thời gian đó thật sự là những ngày tháng rất vui vẻ, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau.Tôi không nghĩ Joe – một người có vẻ ương ngạnh và kiệm lời lại có nhiều hành động rất lãng mạn và dễ thương đến vậy. Mỗi ngày khi gặp nhau, Joe đều đưa cho tôi một mảnh giấy trên đó anh viết dòng chữ “I love you” bằng một thứ tiếng khác nhau. Anh giải thích rằng cho dù anh có sinh ra ở đâu hay mang quốc tịch nào thì chắc chắn anh vẫn sẽ gặp và yêu tôi. Tất cả những mảnh giấy đó tôi đều cất rất cẩn thận vào một quyển album, mỗi lần nhớ anh tôi đều mang chúng ra và đọc, có cảm giác như anh đang ở rất gần tôi. Đôi khi hai đứa cùng thuê xe đạp và đi vòng quanh Genèva để tận hưởng không khí mùa hè đang tràn ngập ở khắp nơi. Đến khi trời về tối, chúng tôi cùng nhau đi ăn tối, những món ăn truyền thống của Thụy Sỹ và chocolate, tôi và anh đều thích chocolate hạnh nhân. Tôi nói với Joe liệu anh có thể một lần nữa hát lại bài hát anh đã từng tặng tôi được không? Joe cười và nói với tôi:

- Nhưng có lẽ anh sẽ phải thay lại một vài từ mất thôi. Em thử nghe nhé, xem anh có thành Joe Lennon được hay không?

Natasha, ma belle.
These are words that go together well,
My Natasha.
Natasha, ma belle.
Sont les mots qui vont très bien ensemble,
Très bien ensemble…”


Thấy tôi không nói gì, anh vội nói có thể tôi không thấy lần này hay bằng lần trước vì lần trước dù gì anh cũng mượn được một chiếc guitar. Nhưng lý do tôi không nói gì vì tôi cảm động, nước mắt khiến tôi nghẹn lời. Joe lấy khăn giấy cho tôi và trêu tôi rằng nếu xem Titanic cùng với tôi thì chắc anh phải mang theo phao cứu hộ vì nhất định rạp chiếu phim sẽ bị ngập lụt vì tôi. Sau đó khi ra cửa quán ăn, anh nói để đền bù vì đã khiến tôi khóc, anh sẽ cõng tôi từ đây về đến tận nhà. Từ nhỏ, tôi luôn ghen tỵ với những đứa trẻ có ba, được ba đến đón sau mỗi giờ tan trường và được ba cõng đằng sau lưng. Tôi để Joe cõng và ôm lấy anh thật chặt, Joe biết tôi đang nghĩ về ba, nên anh chỉ nói những câu để tôi không phải trả lời. Gần về đến nhà, Joe nói với tôi, lần đầu tiên anh nói với tôi bằng tiếng Pháp

- Tash, je t'aime beaucoup….tu le sais?

Tôi sẽ không bao giờ quên phút giây ấy….chỉ bằng một câu nói như vậy nhưng khiến tôi cảm thấy tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể hàn gắn mọi vết thương trong lòng, khiến con người có dũng cảm để đối diện với cuộc sống còn rất nhiều khó khăn và thử thách đang chờ đợi trước mặt.

Một hôm Joe chạy đến nhà tôi và có vẻ rất vui mừng:

- Tash, tuần sau ba mẹ anh sẽ qua đây.

Tôi vừa thấy mừng vừa thấy hồi hộp, Joe cũng kể cho tôi nghe về ba mẹ anh, nhưng gặp họ ở ngoài đời chắc cũng sẽ khác. Liệu họ có thích tôi không? Liệu họ có dễ tính không? Liệu họ có chấp nhận chúng tôi không? Hàng trăm câu hỏi trong đầu tôi, Joe an ủi tôi rằng đừng suy nghĩ gì cả, anh ấy yêu tôi chứ không phải ba mẹ anh yêu tôi nên tôi không cần phải lo lắng quá nhiều. Anh cười và bảo tại sao tôi sinh ở Pháp nhưng nhiều suy nghĩ của tôi giống người Việt quá. Có thể là từ bé tôi quá gần gũi với mẹ, mà mẹ tôi từ bên trong đến bên ngoài đều mang nét Việt.

Hôm gặp ba mẹ Joe, tôi quyết định mặc một chiếc váy màu xanh lá cây chứ không phải là quần jeans như thường ngày. Mẹ của Joe là một người phụ nữ nhỏ bé, cũng như mẹ của tôi. Đặc biệt là nụ cười, có lẽ là Joe thừa hưởng từ mẹ. Vừa thấy tôi bác đã lại gần và ôm tôi, khiến tôi rất ngạc nhiên vì cử chỉ thân thiện này. Bác nói Joe kể cho bác nghe về tôi, nhưng bác không ngờ tôi lại có nhiều nét Vietnam thế này. Ba của Joe bắt tay tôi, tôi có cảm giác ông đang quan sát tôi. Ông không cao lớn như Joe, dáng người mập mạp hơn, nhưng phong thái đĩnh đạc. Buổi tối hôm đó chúng tôi chỉ nói những câu chuyện mang tính chất tìm hiểu và xã giao, tôi có cảm giác như mình đang phải làm một bài presentation trước mặt một vài vị giám khảo. Mặc dù mẹ Joe khen tôi rất nhiều, bác hỏi rằng nếu Joe có làm gì không phải hay bắt nạt tôi, cứ nói với bác, bác sẽ có cách giải quyết cho tôi. Nhưng tôi thấy suốt bữa ăn ba Joe chỉ nói một vài câu hiếm hoi, cũng có thể Joe giống ông ở điểm này chăng?

Sau bữa ăn, Joe đưa tôi về nhà, anh có vẻ hạnh phúc nói rằng mẹ anh rất thích tôi. Tôi hỏi Joe liệu có phải ba anh không hài lòng về tôi không? Joe chợt trầm hẳn đi, anh nói:

- Ba anh ít khi khen ngợi ai hay điều gì…Ông là người thích áp đặt người khác nhưng dù sao ông ấy cũng là một người tốt

Anh ôm tôi thật chặt, nói với tôi đừng suy nghĩ gì, anh không muốn tôi phải lo lắng vì có được ba mẹ hài lòng hay không. Chỉ cần chúng tôi ở cạnh nhau là đủ rồi. Chẳng hiểu sao lúc đấy tôi thấy vừa cảm động vừa muốn cười thật nhiều. Phải rồi, lúc này đây được ở cạnh anh và chúng tôi yêu nhau, vậy là đủ.

Ba mẹ Joe đã đi rất nhiều nơi trên thế giới, hai người đều rất trẻ trung và năng động. Mẹ Joe còn gọi điện và nói muốn nhờ tôi dẵn đi thăm quan Genèva và chỉ cho bác biết chỗ nào có thể vui chơi và mua sắm vì hai bác chỉ ở Thụy Sỹ vài ngày, sau đó phải trở về Vietnam ngay, công việc của ba Joe không cho phép ông rời Vietnam quá lâu. Bốn người chúng tôi đã có thời gian thật vui vẻ. Chúng tôi đón tàu đi Lausanne, Montreux, rồi ghé thăm Zurich, chúng tôi dường như di chuyển liên tục vì thời gian có hạn… Sau cùng trước chuyến bay của ba mẹ Joe một ngày, chúng tôi trở về Genèva. Buổi tối hôm đó chúng tôi ăn bữa tối tại ngay khách sạn ba mẹ Joe ở. Trong lúc bác gái nói chuyện với tôi, Joe và ba anh tới quầy bar, ba anh nói có chuyện công việc muốn nói riêng với anh. Mẹ Joe nhìn tôi và bác nói:

- Bác không biết nói gì, nhưng bác rất ngạc nhiên khi thấy Quang Anh thay đổi rất nhiều, có lẽ bác phải cám ơn con Linh à

Lúc đó tôi có cảm giác mẹ Joe cũng giống như mẹ tôi, dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng rất thương yêu và lo lắng cho con mình.

Một lát sau, tôi thấy Joe tới cạnh tôi, anh kéo tay tôi đứng dậy và nói với mẹ:

- Mai có lẽ con sẽ không đi tiễn ba mẹ được, mẹ giữ gìn sức khỏe, con sẽ phone cho mẹ sau

Anh ôm mẹ rồi chỉ để tôi kịp chào bác gái, anh đã kéo tay tôi ra khỏi khách sạn. Tôi rất ngạc nhiên vì thái độ của Joe:

- Anh làm gì vậy? Còn ba anh đâu…

- Em không cần phải chào ba anh

Tôi hỏi Joe đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nhưng anh chỉ nói không có gì, rồi chúng tôi gần như không nói với nhau câu nào cho tới khi về tới nhà tôi, Joe chúc tôi ngủ ngon rồi anh nắm tay tôi và nhìn tôi:

- Tash à, em không cần phải lo lắng gì cả nhé, chỉ cần nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra, hay dù có ai nói gì khiến em không vui, nhưng anh sẽ luôn luôn ở cạnh em và yêu thương em rất nhiều

Lúc đấy tôi biết rằng ba của Joe có lẽ đã nói gì đó phản đối về chuyện của chúng tôi. Điều này cũng dễ hiểu, Joe là con trai duy nhất của ông, và ba Joe đặt rất nhiều hy vọng vào anh. Ba muốn anh tập trung vào học hành, theo suy nghĩ của ông thì sự nghiệp là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một người đàn ông. Trước khi mọi thứ ổn định thì không nên dành thời gian cho những việc khác, đặc biệt là tình cảm với một ai đó.

Kể từ lần xung khắc với ba đó, Joe từ chối nhận mọi thứ ba anh gửi từ Vietnam sang. Anh khiến ba rất giận, ông nói từ giờ ông không muốn có một đứa con chỉ coi trọng tình cảm mà không nghĩ gì tới gia đình. Mẹ Joe vẫn thường xuyên liên lạc với chúng tôi, bác khóc khi nói chuyện với tôi, nói rằng anh đã gửi trả lại cả những khoản tiền mà bác giấu ba anh gửi sang. Bác rất lo cho Joe, vì nhỏ anh lớn lên chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Tôi thấy vô cùng khó xử, vì tôi mà Joe cãi lại ba anh, tôi không muốn mọi chuyện trở nên thế này, tôi không muốn Joe và ba bất hòa.

Nhưng có vẻ Joe vẫn kiên quyết giữ ý định của mình. Anh nói không phải vì tôi thì anh cũng sẽ làm như vậy, anh không muốn sống dựa vào ba mẹ mình nữa, anh muốn có cơ hội chứng minh cho ba anh thấy anh sẽ sống và trở thành một con người tốt mà không cần phải theo những áp đặt và nguyên tắc của ba. Chỉ cần tôi ở bên cạnh anh và hãy ủng hộ anh. Tôi tin Joe, nhưng tôi thấy lo cho anh, việc học ở trường của Joe đã chiếm rất nhiều thời gian, trường cũng cho sinh viên đi thực tập như một môn học bắt buộc nhưng không nhiều, nếu muốn đủ tiền chi trả mọi thứ khác thì anh sẽ phải đi làm thêm, vậy thời gian đâu để anh giải quyết những bài luận ở trường? Tôi nói nếu cần anh hãy dùng cả khoản tiền trong tài khoản của tôi, nhưng Joe chỉ cười, anh nói tôi hãy dùng số tiền đó để mua những gì tôi thích, và anh còn muốn xem nhà bank ở Thụy Sỹ liệu có trả lãi suất cao hơn những nơi khác trên thế giới hay không nên tôi hãy giữ số tiền đó trong bank

Tìm việc làm ở Genèva không khó với một sinh viên trường EHL như Joe, nhưng anh chỉ có thể làm thêm giờ vào buổi tối. Joe làm waitor, part-time ở một tiệm ăn của người Chinese vào các buổi tối cách ngày, cuối tuần có khi anh dạy kèm tiếng Việt cho một vài đứa bé Vietnam nhưng sinh ra ở đây. Chúng tôi hầu như có rất ít thời gian để gặp nhau, chỉ đến cuối tuần anh mới có thời gian tới Genèva thăm tôi hoặc tôi tới Lausanne để gặp anh. Nhưng khoảng cách không phải là vấn đề, tôi có cảm giác khó khăn vất vả khiến tôi và anh thêm gần nhau, hiểu và thông cảm với nhau hơn. Có những lần anh tới nhà tôi, chúng tôi ngồi dưới bậc cửa nhà và ăn pizza, cùng nhau nghe chung một bài hát yêu thích. Anh nói đi làm tuy mệt hơn nhưng anh mới biết cách quý trọng đồng tiền do chính bản thân mình tự kiếm được, đây cũng là một cách học nên tôi đừng quá lo cho anh.Thậm chí anh còn xin lỗi tôi vì không dành nhiều thời gian chăm sóc và quan tâm tới tôi, không thể gọi phone nói chuyện với tôi nhiều. Tôi tự hỏi phải chăng mình là người rất may mắn khi gặp được Joe? Chúng tôi cùng nhau chia sẻ niềm vui, khó khăn và những ước mơ và hơn hết thảy, chúng tôi có niềm tin.


(to be continued...)

lundi 22 septembre 2008

I can't break it to my heart

If it's okay
I'll leave the bed light on
And place your water glass where it belongs
And if alright
I'll lie awake at night
Pretending i'm curled up at your side

See i'm circling these patterns
Living out of memories
I'm still a long way from accepting it
That there's just no you and me

But if i still believe you love me
Maybe i'll survive
So i tell myself you're coming home
Like you've done a million times
And if it's alright
I'll still be loving you
'cause i can't break it to my heart

Is it just me
Did i commit a crime
I won't believe that loving you
Is just a waste of time
Or was it in my head
I'm reading into things that you never said

'cause i still don't have the answers
To why we couldn't work it out
I wanna think it's something that i did
So i can turn it back around

But if i still believe you love me
Maybe i'll survive
So i tell myself you're coming home
Like you've done a million times
And if it's alright
I'll still be loving you
'cause i can't break it to my heart

And nothing will come between us
I wanna convince myself we're perfect in
Every single way as long as i can keep
The truth away from my heart
Oh 'cause i can't break it to my heart

'cause i still don't have all the answers
To why we couldn't work it out
I wanna think it's something that i did
So i can turn it back around

But if i still believe you love me
Maybe i'll survive
So i tell myself you're coming home
Like you've done a million times
And if it's alright
I'll still be loving you
'cause i can't break it to my heart




3:30am

mardi 16 septembre 2008

Ký ức và con người (10)


Phần 10 – …và chúng ta

“…So many times when the city seems to be
without a friendly face, a lonely place
It’s nice to know that you’ll be there if I need you
And you’ll always smile, it’s all worthwhile…”


Đến tháng tư năm 2001, tôi bắt đầu vào học tại BMU. Tôi bắt đầu cảm thấy khá ngộp thở với lượng bài tập và các bài khóa ở trường. Trong khi đó Joe vẫn dường như đang rong chơi, thật lạ là anh học rất ít nhưng điểm thì vẫn đạt, cuối tuần anh vẫn có thời gian xuống Genèva chơi với tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi thuê xe đạp và đi vòng quanh thành phố. Joe thường hay trêu tôi sắp biến thành “nạn nhân của sách vở” vì cả khi đi picnic tôi vẫn mang theo sách và bút để ghi chép.

Thời tiết những ngày tháng tư được coi là khá lý tưởng ở Thụy Sỹ, không còn quá lạnh và khô như những ngày mùa đông. Nhưng khi ra đường tôi vẫn phải khoác thêm một chiếc áo gió vì thời tiết có thể thay đổi bất chợt. Ở Paris tôi cũng hay bị những cơn cảm cúm bất chợt viếng thăm, nên tôi rất chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe.

Sang tháng năm, thời tiết dường như trong trẻo và ấm áp hơn. Nắng không quá gắt, gió không quá mạnh, tôi cảm giác được cả mùi thơm của hoa trong không khí. Một ngày cuối tuần giữa tháng năm, Joe và Dave – một người bạn của anh ấy, tới đón tôi, Diệp và Minh đi ngắm mặt trời mọc ở hồ Lac Léman. Dave là một chàng trai rất vui tính, anh là bạn học cùng trường với Joe, là người ở Montreux. Hình như các chàng trai học về ngành Hospitality Management đều là những người galant và lịch thiệp với phụ nữ. Phải nói rằng cả đời tôi mới được thấy một khung cảnh đẹp tuyệt vời đến vậy…chúng tôi đến bờ hồ Genèva thì trời hãy còn tối, ngồi trò chuyện một lát thì mặt trời bắt đầu ló dạng. Tôi có cảm giác như thời gian và không gian như ngừng lại, đẹp đến mức ngỡ ngàng…

Mặt trời lên cao, không khí dường như loãng ra, tôi chưa thấy ở đâu có thể khiến cho tâm trí con người cảm thấy thư thái và yên bình như ở tại đây, vào lúc này. Trong lúc Diệp và Minh rủ Dave đi chụp hình cảnh vật xung quanh, tôi và Joe dọn dẹp lại đồ đạc để cho lên xe. Anh lấy cho tôi một lon nước ngọt, rồi ngồi bệt xuống cạnh tôi. Tôi không nhớ lúc đó chúng tôi đã nói gì, cho đến lúc Joe nói với tôi:

- Tash à, anh nghĩ là anh yêu em…

Tôi nghĩ rằng tôi nghe nhầm, hoặc là anh nói nhầm, Joe nhìn tôi cũng có vẻ lung túng vì tôi nhìn anh rất chăm chú.

- Anh chỉ muốn nói với em những gì anh nghĩ thôi, còn em nghĩ sao thì đấy là quyền quyết định của em Tash à

Tôi bắt đầu trở thành người lúng túng. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất mến Joe, nhưng thế này thì khá bất ngờ… Joe cười, anh đứng dậy chìa tay cho tôi và giúp tôi đứng dậy

- Đừng lo, anh không muốn làm em khó xử đâu, em đừng vì thế mà tránh xa anh vài dặm nhé...

Tôi nói với anh lúc này đây tôi không thể trả lời anh được, vì đầu óc tôi lúc này đang thực sự trống rỗng. Trên quãng đường đi về, tôi im lặng và dường như đang ở một nơi khác….

Tôi sợ, tôi thật sự lo sợ…Tôi đã nhìn thấy câu chuyện của mẹ và ba tôi. Nếu họ không yêu nhau thì tại sao họ kết hôn và sinh ra tôi? Nếu họ yêu nhau thì tại sao họ lại dễ dàng chia tay chỉ sau một vài năm ngắn ngủi sống chung? Đã không ít lần tôi bắt gặp mẹ cố kìm tiếng khóc khi mẹ xem lại những tấm ảnh chụp cùng ba năm xưa. Tôi ghét nhìn thấy mẹ tôi chịu đựng nỗi đau thầm lặng như vậy, điều này trở thành nỗi ám ảnh với tôi. Tôi không biết có phải do một phút thiếu suy nghĩ mà Joe nói như vậy hay không?

Vài ngày sau chuyến đi đến hồ Lac Léman về, Diệp bị sốt cao. Tôi và Minh rất hoảng, hai đứa gọi bác sĩ và thay nhau chăm sóc cho Diệp, từ mấy tháng nay chúng tôi đã trở thành chị em của nhau, sống và tin tưởng nhau như gia đình. Gần sáng hôm sau khi phát bệnh, Diệp bắt đầu mê sảng, cô ấy gọi mẹ liên tục. Tôi nói với Minh phải gọi cứu thương nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra. Chỉ khoảng mười phút sau xe cứu thương đến, vì Minh không rành tiếng Pháp nên tôi dặn Minh ở lại và hôm sau nhờ cô thông báo đến trường xin phép hộ tôi vắng mặt. Tôi theo xe cứu thương đưa Diệp đến bệnh viện, cô bé bị bị sốt cao và phải truyền nước, bác sỹ nói cũng không có gì đáng lo. Nhưng tôi thấy đêm nay thật dài, bỏ một đồng xu vào máy, tôi chọn cho mình một cốc coffee rồi ngồi xuống ghế ở hành lang bệnh viện. Sống xa gia đình thật khổ, cũng may chúng tôi là sinh viên nên tất cả đều có bảo hiểm, phúc lợi xã hội ở Thụy Sỹ cũng rất cao. Tôi ngủ quên mất lúc nào không hay, cho đến lúc có người ngồi xuống cạnh tôi, giật mình tôi nhìn đồng hồ lúc này đã gần 8h sáng. Tôi tới hỏi cô y tá liệu tôi có thể vào thăm Diệp được không? Diệp đã đỡ hơn, cô bé đã tỉnh lại và đỡ sốt nhưng hiện vẫn phải truyền nước. Tôi ở lại với Diệp đến trưa, đến chiều đã khá mệt, tôi bảo Diệp sẽ về nhà thay quần áo rồi cùng Minh đến thăm cô sau vì gần sáng đưa Diệp tới bệnh viện, tôi chỉ kịp vơ vội cái ví tiền, tôi vẫn mặc trên người cái áo t-shirt ở nhà. Đón xe bus, tôi đi bộ từ trạm về nhà. Gần về đến nhà, chợt tôi nhìn thấy Joe, anh ấy vừa thấy tôi thì chạy lại, anh nói không ra hơi:

- Có chuyện gì vậy Tash? Anh không tài nào gọi được cho em, em đã ở đâu vậy?

Lúc này tôi mới nhớ ra trưa nay có hẹn với Joe để mượn anh mấy quyển sách. Vì chuyện của Diệp nên tôi không còn nhớ được gì

- Em ở trong bệnh viện…

Rồi chưa kịp nói hết câu, Joe đã hỏi tôi làm sao lại ở trong bệnh viện? Tôi bị ốm ở đâu? Đến lúc giải thích với Joe thực ra người bị ốm không phải là tôi mà là Diệp. Vì vội đưa cô ấy vào viện nên tôi quên mang theo điện thoại, còn Minh thì giờ này chắc vẫn ở trong lớp nên cô bé không nhấc phone được.

Đi bộ cùng tôi về nhà, thấy Joe im lặng, tôi mở lời trước:

- Joe…I’m sorry…

Joe quay sang nhìn tôi, rồi bất ngờ anh ấy ôm tôi thật chặt, và anh nói với tôi một câu mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên:

- Tash à, anh không muốn em thấy khó xử, em cũng không cần phải yêu anh, nhưng em có thể để anh quan tâm đến em, liệu có được không?

Không hiểu lý do vì sao lúc đó tôi khóc, như một đứa trẻ con, làm chuyện gì đó không phải và cảm thấy ân hận. Tôi ân hận vì mình đã nghĩ sai về Joe, về tình cảm chân thành anh giành cho tôi. Chỉ có ở bên cạnh Joe, tôi mới cảm thấy mình được bảo vệ, được quan tâm, chăm sóc và yêu thương thật sự như thế này, thật ấm áp và dịu dàng. Một thứ tình cảm rất khác, không giống như những gì tôi đã nghĩ về tình yêu, và những gì tôi phải trải qua.

Và như thế chúng tôi yêu nhau…



(to be continued...)

mercredi 13 août 2008

Ký ức và con người (9)



Phần 9 – Anh


“…Why do birds suddenly appear
everytime you are near?...”


Joe là một người có sức lôi cuốn kỳ lạ mặc dù anh rất kiệm lời. Mái tóc xô lệch – mà tôi thường gọi đùa là “mất trật tự” – khiến gương mặt anh có vẻ gì đó rất ngang ngạnh. Joe ăn mặc đơn giản, luôn là t-shirt hoặc áo sơ mi không có họa tiết với quần jeans nhưng ở anh vẫn toát lên vẻ gì đó khiến người ta phải chú ý. Những món đồ anh không bao giờ thiếu được là giầy thể thao, mũ lưỡi trai và đồng hồ đeo tay. Thật lạ là hình như các cô gái có vẻ ưa thích những chàng trai ít nói và có gương mặt lạnh lùng. Joe ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, anh ít cười nhưng qua những lần trò chuyện tôi hiểu rằng anh không phải là người nhạt nhẽo và vô tình. Gương mặt điển trai của anh luôn gây được cảm tình cho người đối diện, không ít lần tôi nghe được những câu khen ngợi thì thầm đầy ngưỡng mộ của các cô gái khi lần đầu gặp Joe.

Joe thông minh và hiểu biết rộng, những gì anh biết nhiều khi khá sâu sắc hơn so với tuổi. Anh không hay tham gia vào các câu chuyện phiếm khi chúng tôi đi chung một nhóm bạn, nhưng những gì anh nói thì mọi người đều phải gật đầu đồng tình. Sau lần nói chuyện với nhau thẳng thắn về việc anh bỏ giờ ở trường, Joe đùa tôi rằng anh quay lại với việc học là vì “muốn cứu vớt một người Việt nhưng không biết nói tiếng Việt”. Còn bản thân tôi thì thật sự mừng, tôi nghĩ là anh sẽ phải cố gắng rất nhiều để đuổi kịp những bài giảng đã bỏ lỡ. Vì ngôi trường nơi Joe học ở Lausanne là một trong những trường đào tạo về Hospitality Management có danh tiếng và lâu đời nhất ở Thụy Sỹ cũng như trên toàn thế giới nên họ có những yêu cầu rất cao đối với sinh viên. Nhưng có vẻ lần này thì tôi là người đã nhầm…kết quả học tập của anh hoàn toàn rất ổn, thậm chí còn xuất sắc. Kể từ lần đó, Joe dường như có vẻ cởi mở hơn với tôi. Tôi kể cho anh nghe về mẹ, về Cill, về những tiệm café yêu thích, về hoa hồng... Joe nói nếu có dịp qua Paris nhất định sẽ phải nhờ tôi làm hướng dẫn viên. Vì từ khi rời Paris năm bốn tuổi, anh chưa bao giờ quay lại đó. Chúng tôi nói chuyện về Hanoi, về sở thích của anh và của tôi. Tôi cảm thấy thật sự bất ngờ khi Joe cũng là một người yêu thích nhạc của The Carpenters, anh thuộc rất nhiều bài hát của họ. Joe là một thanh niên trẻ nhiều hòai bão và năng động, nên việc Joe thích nghe và sưu tập những bài hát cũ khiến tôi hơi bất ngờ.

Nhiều người mến Joe, đặc biệt là các cô gái. Nhưng bên cạnh đó có nhiều người cũng không ưa anh, họ nói anh kiêu ngạo, thiếu hòa đồng và coi thường người khác. Khi nghe những lời thán phục hay cả những nhận xét không hay về mình, anh cũng không thể hiện một chút thái độ nào. Anh nói với tôi “What you see is not what you get so don’t judge a book just by its cover”. Tôi hiểu anh, những người là bạn thật sự của Joe đều rất quí mến anh. Không phải vì anh sở hữu một gương mặt đáng chú ý, không phải vì thành tích học tập hay khả năng chơi bóng rổ đáng nể của anh, mà vì anh có một tấm lòng và luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè khi họ cần.

Có một hôm tối thứ bảy khá muộn Joe gõ cửa nhà tôi, hơn một tuần không gặp nên khi vừa thấy anh, tôi cũng cảm thấy vui vui. Joe nói muốn dẫn tôi tới một quán bar tại Genèva. Tôi không phải là người ưa thích clubbing, thậm chí từ lúc sinh ra đến giờ, tôi cũng chỉ một vài lần tới night club hay các quán bar, tôi không thích những âm thanh quá ồn ào và hỗn độn. Nhưng khi tới đó, không khí hòan toàn khác với những gì ban đầu tôi nghĩ. Đấy giống như một buổi biểu diễn acoustic thì đúng hơn. Trên sân khấu nhỏ nhỏ là một anh chàng đang chơi guitar, người nghe đứng và ngồi rải rác xung quanh. Anh ta khe khẽ hát một bài rất quen thuộc của The Beatles:

“…Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday…”


Joe nói với tôi đấy là một người bạn của anh lần đầu tiên trình diễn trên sân khấu nên Joe muốn đến để ủng hộ bạn mình. Joe gọi cho tôi một ly nước hoa quả còn anh thì chọn Long Island. Đến giờ cũng vậy, lần nào đi bar hay pub, thứ cocktail Joe yêu thích và lựa chọn vẫn luôn là Long Island.
Thời tiết tháng ba ở Genèva vẫn rất rét, lúc tôi và Joe rời quán bar thì đã gần 12h khuya. Anh hỏi tôi có thấy lạnh không? Có thích quán bar chúng tôi vừa tới không? Có muốn ăn hay uống gì không? Tôi cười và nói đang nghĩ tới bài hát mà bạn anh đã biểu diễn. Joe nói đùa:

- Không hiểu nếu tôi hát thi cô sẽ nghĩ tới tôi hay nghĩ tới bài hát nhỉ?

- Còn tùy vào trình đô của anh Joe à

Nói rồi anh kéo tay tôi tới gần một người hát dạo trên phố, lúc này đang lững thững thu dọn đồ đạc. Anh nói nhỏ với người đó và mượn guitar của ông ấy. Tôi thì thào với Joe:

- Anh định làm gì vậy Joe? Giờ này anh có muốn bị cảnh sát bắt không?

Joe chỉ cười, anh ra dấu cho tôi im lặng và bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên

“Michelle, ma belle.
These are words that go together well,
My Michelle.
Michelle, ma belle.
Sont les mots qui vont très bien ensemble,
Très bien ensemble…”


Tôi chỉ còn biết đứng ngây ra, không ngờ Joe lại có thể chơi đàn guitar và anh hát cũng không tệ. Được nửa bài hát, Joe trả tiền và đàn lại cho người hát dạo, vẫy chào một vài người khách qua đường vô tình dừng lại làm khan giả, rồi anh kéo tay tôi đi nhanh. Tôi hỏi anh sao không tiếp tục hát nốt phần còn lại của bài hát?

- Tội gây mất trật tự nơi công cộng vào nửa đêm theo luật thành phố cũng bị bỏ tù vài ngày đấy, thưa cô !

Tôi cười, Joe thật dễ thương, anh luôn có cách gây bất ngờ cho những người xung quanh bằng những hành động như vậy. Bên cạnh anh tôi cảm thấy cuộc sống này thật đáng mến và tràn đầy thú vị. Joe khiến tôi cảm thấy nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ, nhớ Paris…, tôi bắt đầu yêu mến Genèva. Mẹ cũng yên tâm khi nghe tôi kể về cuộc sống ở đây vì mỗi lần tôi gọi cho mẹ, tôi nhắc đến Joe. Mẹ chỉ nói duy nhất môt câu:

- Dường như cậu ấy là người đáng tin cậy…Mẹ rất vui, Tash à vì mẹ thấy con vui…

Tôi mỉm cười, tôi đã nhìn thấy quá nhiều nước mắt của mẹ, tôi cũng trải qua một vài lần hẹn hò và tất cả đều kết thúc. Nhưng lần này tôi chỉ cảm thấy rằng, anh là người khiến tôi cảm thấy có thể tin tưởng….





(to be continued...)

lundi 4 août 2008

Hanoi - Vietnam


I'm in Hanoi Vietnam with grandpa et grandma

I cried when I met them, coz grandma couldn't stop crying when she talked about maman

Maman, I miss you... I wish you were here with me now. Grandparents miss you too...

Mẹ ơi, con thật sự rất nhớ mẹ , con nhớ mẹ rất nhiều, mẹ hãy nhớ con mẹ nhé. Hanoi vẫn vậy, ông bà vẫn khỏe, con sẽ cố gắng và sẽ quan tâm tới ông bà

Mẹ đang ở đâu đó trên thiên đường, con biết như thế... con chỉ ước được nghe thấy giọng mẹ một lần nữa, được ôm mẹ, được nằm cạnh mẹ...



I met Hallie, well my pretty little lady , I always love her big eyes and her dimple when she laughs and smiles

I'll stay here for couples of weeks, sleeping with grandma, smelling grandpa's smoke

Hanoi, I'm back

dimanche 3 août 2008

Ký ức và con người (8)


Phần 8 – Cuộc sống ở Genèva


“…So much to say
and as we go from day to day
I'll feel you close to me…”


Càng có thời gian tiếp xúc với Joe, tôi càng nhận ra anh không phải là người lạnh lùng như vẻ bên ngoài. Anh đối xử với tôi có chừng mực và lịch sự, thân thiện và dễ mến. Mặc dù không ở cùng một thành phố, nhưng Joe vẫn thường qua Genèva thăm và dẫn tôi đi khám phá thành phố yên bình này. Chúng tôi cùng nhau đi thăm hồ Lac Léman nổi tiếng. Trên mặt hồ, những con thiên nga trắng như thảnh thơi dạo chơi bên những chiếc thuyền buồm cánh mỏng như những đàn bướm. Ghé qua công viên Jardin Anglais bên hồ Genèva, những chiếc “đồng hồ hoa” là sự kết hợp tuyệt hảo của kỹ thuật chế tạo đồng hồ và nghệ thuật làm vườn khéo léo. Joe chỉ cho tôi chiếc đồng hồ hoa ấn tượng nhất được trồng với 6.500 loài cây và hoa tươi, được xem là biểu tượng của nền công nghiệp đồng hồ Thụy Sỹ. Tôi như bị lạc vào mê cung khi khám phá khu phố cổ với những con đường lát sỏi, những cửa hàng lưu niệm với các món đồ xinh xắn…Joe là người theo đạo Thiên chúa giáo giống tôi, ngày cuối tuần anh dẫn tôi tới thăm nhà thờ St. Pierre. Được xây dựng từ thế kỳ mười tám, nhà thờ có những chi tiết trạm trổ thật tinh tế theo phong cách Gothic. Ánh sáng nhẹ nhàng yếu ớt lọt vào sảnh lớn của nhà thờ thông qua cái cửa kính nhỏ phía trên trần làm mọi vật trở nên huyền bí lung linh hơn. Theo các bậc thang nhỏ xoắn ốc, chúng tôi trèo lên đỉnh của toà tháp trong nhà thờ. Tôi có thể nhìn thấy toàn vẹn Genèva từ trên cao theo bốn hướng. Phía xa xa là các dãy núi đồ sộ kéo dài, một phần của bờ hồ với các cây cầu bắc ngang, các khu trung tâm thương mại hiện đại, đường phố của Genèva, các kíên trúc khác nhau của các toà nhà vẽ ra một Genèva cổ kính và hiện đại bình yên và thanh nhàn.

Ở Thụy Sỹ có rất nhiều phương tiện đi lại để bạn chọn lựa: xe bus, trolley bus, tram, xe hơi, những chiếc motor scooter, xe đạp…Joe giúp tôi thuê một chiếc xe đạp, anh nói đây là phương tiện đi lại tiện lợi nhất cho một sinh viên mới sang sống ở Genèva, thậm chí Joe còn nghịch ngợm chỉ cho tôi cách để trốn vé xe bus vì có những chiếc xe bus có tận ba cửa để lên, và tài xế thì không hề soát vé.

Joe rất ít kể về gia đình anh ở Vietnam cũng như về bản thân anh. Có một lần đang cùng Joe ăn trưa trong một quán ăn nhỏ bên đường, chúng tôi gặp một người bạn của anh – lúc đầu tôi không biết anh ta là bạn cùng lớp với Joe. Cho đến khi anh ta lại gần bắt tay Joe và nói:

- Hey, I hardly see you at school Joe, where have you been? What happened?

- Nothing ! – Joe chỉ nhún vai

- The professor said you’d fail this semester if you skipped class continuously; even you’re one of his best students Joe…

- I know how to deal with this !

Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra thời gian gần đây Joe có rất nhiều thời gian để gặp tôi. Còn hơn một tháng nữa tôi mới chính thức vào học. Trong khi đáng lẽ giờ này Joe phải ở trường mới phải. Tôi hỏi anh vì lý do gì khiến anh không đến trường? Joe nhìn tôi một lát rồi anh nói:

- Hey don’t take it seriously, I skipped class just because I don’t like to go to school

- So why are you here? Travelling?

- Because that’s what my dad wanted me to do….

Đây là lần đầu tôi nghe Joe nhắc đến ba anh ấy. Thì ra Joe cũng sinh ra ở Paris, nhưng đến năm bốn tuổi anh cùng gia đình trở về Vietnam. Ba mẹ Joe làm kinh doanh nên họ rất bận rộn và phải di chuyển liên tục, nên từ nhỏ anh được gửi cho bà ngoại chăm sóc. Ông bà nội và ông ngoại của Joe đều đã mất trước khi anh sinh ra đời, nên anh chỉ có duy nhất một người bà là bà ngoại. Đến năm Joe được 12 tuổi, bà ngoại mắc một căn bệnh về tim, chỉ vài tháng ngắn ngủi sau, bà qua đời thật bất ngờ. Kể từ đấy Joe tự hứa với bản thân mình về sau khi lớn lên anh nhất định sẽ trở thành một bác sỹ giỏi để có thể cứu chữa được những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo. Nhưng ba Joe không đồng ý với anh, ông có rất nhiều dự định lớn trong kinh doanh nên muốn đưa anh qua nước ngoài học về Business để sau này anh có thể giúp ông trong công việc. Giờ tôi mới hiểu tại sao Joe lại có vẻ bất mãn đến vậy…Thật đáng buồn khi ước mơ của mình lại không được chính người thân của mình ủng hộ. Cả ngày hôm đó Joe trầm tĩnh hẳn, cho đến lúc cùng tôi đi bộ về nhà, tôi cố gắng hết sức để nói với anh bằng thứ tiếng Việt sơ sài của mình, tôi không nhớ rõ phải mất bao lâu mới diễn giải được hết những gì mình nghĩ trong đầu với anh:

- Tôi không biết nói gì với anh về ba anh cả, vì tôi chưa bao giờ có ba nên không biết chữ P – Papa đấy có ý nghĩa thế nào. Nhưng tôi cho rằng ba của anh cũng là một người có trách nhiệm với gia đình, với công việc và với bản thân ông ấy, chỉ là ông suy nghĩ mọi việc theo cách riêng của ông. Trở thành một bác sỹ không phải là cách duy nhất để có thể giúp đỡ được mọi người. Tại sao anh không cố gắng làm tốt những gì anh đang buộc phải làm, rồi sau này anh sẽ có cơ hội giúp đỡ mọi người bằng đồng tiền do chính bản thân anh làm ra. Ủng hộ từ thiện hay thành lập các quỹ cứu trợ chẳng hạn?

Joe có vẻ rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện bằng tiếng Việt với anh. Và anh cười rất lớn, sau đó anh nói với tôi anh sẽ suy nghĩ kỹ về những gì tôi nói với một điều kiện từ giờ dù cho có khó khăn thế nào, tôi cũng phải nói chuyện với anh bằng tiếng Việt. Nếu có gì thắc mắc tôi có thể hỏi anh, anh sẽ sẵn lòng giúp đỡ tôi.

Cứ như vậy chúng tôi trở nên thân thiết nhau….nhẹ nhàng, Joe trở thành người bạn tốt nhất của tôi ở Genèva xa lạ này.






(to be continued...)

vendredi 1 août 2008

Finally

I'm going back to Vietnam TOMORROW. Finally Joe's work had been finished successfully. I've heard chu Tuan talking about what you did Joe, you don't have to say "no, it's not my own achievement, it belongs to the whole group" /lol/ We're so proud of you Joe

There's nothing can explain exactly what I am feeling now

Happy!

Excited!

Confused!

Vietnam, I'm back. Grandpa grandma I'm back. Hallie I'm back. Can't wait to see ya

xoxo

- TASH

btw I'll arrive VN at 2:30pm



you're so messy /lol/

IMG 033

jeudi 31 juillet 2008

Ký ức và con người (7)



Phần 7 – Gặp lại


Tôi nhận ra anh vì nụ cười ấy…

Có một ngày tôi đi ăn trưa với Diệp và Minh trong một quán ăn Chinese vắng khách. Tôi nhận ra một người trông quen quen đang ngồi cùng một người bạn, thực ra ban đầu tôi chỉ ngờ ngợ vì lúc đó anh đội mũ che gần nửa khuôn mặt. Cho tới lúc nhìn thấy anh cười thì tôi mới biết đó chính là người hôm trước đã nhiệt tình giúp đỡ mình. Nhìn thấy tôi, anh đứng dậy và chào tôi là “cô gái đi lạc với 50kg hành lý xách tay”, anh nói tên anh là Quang Anh, nhưng mọi người hay gọi là Joe, tôi có thể gọi anh là Quang cũng được. Đứng cạnh tôi, Diệp và Minh đều nhìn anh và khẽ nói:

- Oh my god he’s so gorgeous!

Tôi thường không để ý lắm đến vẻ bên ngoài của một người nào đó, nhưng cũng phải công nhận rằng Joe cỏ vẻ bên ngòai sáng sủa, gương mặt trẻ trung nhưng vẫn rất manly, có đôi nét hao hao giống một vài diễn viên trong các bộ phim mẹ tôi hay xem. Nhìn Joe có lẽ không ai nghĩ anh là người Vietnam 100% vì anh rất cao và khuôn mặt không như người con trai Việt khác mà tôi từng biết. Nhưng tôi vẫn chỉ ghi nhớ nhất là nụ cười của Joe ngày gặp anh lần đầu tiên, nụ cười dễ mến ây gợi cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi. Joe nói với tôi hôm đấy anh cũng thật sơ ý quên không hỏi tên tôi, anh định một vài hôm nữa sẽ ghé qua hỏi thăm tôi xem cuộc sống thế nào. Không biết lúc đó nghĩ gì, tôi nói với Joe muốn mời anh đi ăn để cám ơn vì đã giúp tôi tìm được nhà. Anh không hề có chút ngần ngại, gật đầu đồng ý và hẹn tôi cuối tuần ở một nhà hàng của người Việt. Joe nói rằng nếu tôi không biết đường anh có thể tới đón tôi, và một lần nữa đóng vai “người dẫn đường tận tụy”. Nhưng có lẽ do ngại, tôi nói rằng tôi đã khá rành đường ở đây, đúng 7h tôi sẽ có mặt ở chỗ hẹn.

Người ta nói thật không lầm, đã không biết thì không nên giấu dốt. Câu nói này quả là chính xác với tôi. Một lần nữa tôi lại bị lạc. Ý định đi bộ để ngắm thành phố buổi tối đã phản bội tôi, khiến tôi lẫn lộn không biết mình đang ở đâu. Tôi nhận ra dù có cố gắng đến mấy thì cái bản đồ trên tay lúc này cũng không thể nào có ích bằng một chiếc taxi. Tôi đến chỗ hẹn khi đồng hồ đã chỉ hơn 8h. Và anh không còn ở đó nữa. Tôi vội vàng lục tung cái túi xách để tìm số phone của anh ghi ở một mảnh giấy nhưng không sao tìm được. Có lẽ tôi đã vô ý đánh rớt nó ở đâu đó vào buổi sáng khi lấy tiền mua một vài tờ báo. Lúc đấy tôi vừa giận mình tại sao không đi taxi sớm hơn, sao lại có thể sơ ý đánh mất số phone của anh, rồi tôi lại quay sang trách anh vì sao không nhẫn nại chờ tôi thêm một chút nữa? Tôi về nhà, hy vọng Joe sẽ gọi phone cho tôi, nhưng suốt mấy ngày mà không thấy gì. Diệp và Minh nhìn tôi cười thông cảm, họ an ủi tôi rằng Genèva nhỏ xíu, không gặp hôm nay chỗ này thì có thể gặp ở chỗ khác vào ngày mai.

Bẵng đi một vài ngày, tôi gặp lại Joe, không phải do tôi tìm thấy anh mà do anh đến nhà tìm tôi. Không có gì diễn tả được nỗi ngạc nhiên của tôi lúc khi mở cửa và nhìn thấy anh vào buổi tối hôm đó. Thấy tôi không nói gì, anh hỏi:

- You don’t remember me?

- Joe… what are you doing here?

- Come and check out whether you are fine or not


Anh hỏi vì sao tôi không tới như đã hẹn? Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Joe nói đã đợi tôi suốt cả giờ đồng hồ, sau đấy anh nghĩ rằng chắc hẳn tôi có việc gì đó không thể đến nên anh đi phải đi về. Bây giờ tôi mới biết Joe không sống ở Genèva, anh ở Lausanne, hôm vô tình gặp tôi là vì anh tới Gèneva thăm một người bạn. Tôi giải thích rằng mình bị mất số phone của anh, nhưng tại sao anh không gọi lại cho tôi?

- Well, mademoiselle, you didn't give me your number

Thì ra tôi đã quên không đưa cho Joe số phone của mình, thật sơ suất! Sau đó anh nói nếu không bận thì anh muốn rủ tôi tới một quán ăn ở ngay gần chỗ tôi ở. Đó là lần trò chuyện đầu tiên của tôi và Joe. Ở Vietnam, anh cũng sống ở Hanoi cùng ba mẹ, nhà anh ngay ở gần khu vực Hồ Tây. Joe sinh năm 1983, sau khi tốt nghiệp highschool, anh qua Thụy Sỹ để học bachelor of Hospitality Management. Đó cũng là lần đầu tiên tôi có dịp quan sát Joe gần đến thế vì những lần trước gặp anh đều đội mũ. Joe có một gương mặt đẹp, mọi điểm trên đều rất hài hòa, mũi cao, đôi mắt sâu, một vẻ đẹp không thuần Việt. Đăc biệt khi anh cười, nhìn anh rất đáng mến và dễ chịu. Chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ suốt buổi tối hôm đó, về Hanoi, về cả Paris. Anh nói có vẻ như tôi còn rành về các tụ điểm ăn uống ở Hanoi hơn cả anh. Joe không phải là người nói nhiều, nhưng dường như anh biết cách khiến người đối diện cảm thấy thoải mái qua cách nói dí dỏm và thông minh của mình. Anh nói tôi là cô gái Việt lai đẹp nhất mà anh từng gặp vì đơn giản từ trước tới giờ anh chưa quen một cô gái Việt mang hai dòng máu. Tôi trêu anh rằng trong tiếng Việt, các danh xưng rất phong phú, theo tôi anh nên gọi tôi là chị vì anh kém tôi hai tuổi. Joe nói nếu tôi có thể dùng tiếng Việt để nói chuyện với anh thì anh cũng rất sẵn lòng gọi tôi bằng chị, còn trong tiếng Anh và tiếng Pháp thì không phân biệt rõ được. Cứ như vậy chúng tôi trò chuyện cho đến lúc tôi giật mình nhận ra đồng hồ đã chỉ hơn 10h đêm. Chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà, đây là lần đầu tiên tôi được thấy một Genèva về khuya đẹp như thế. Xa xa ở đâu đó tôi dường như nghe được tiếng guitar của những người chơi nhạc kiếm tiền dạo trên phố. Khoác trên người cái khăn to sụ của Joe, tôi thấy mình thật nhỏ bé bên cạnh anh. Dường như không biết nói gì, Joe chỉ im lặng, nhìn anh lúc này thật khác so với Joe mà tôi vừa biết, trông anh lạnh lùng và có vẻ cô độc, hoặc là anh đang suy nghĩ đến một vấn đề gì đó. Đến cửa nhà, tôi đưa trả khăn cho Joe và nói với anh rằng:

- You know what, you have such a great smile…Thanks for walking me home…

Joe nhìn tôi rồi anh nghiêng mình làm một động tác chào theo kiểu những nhà quí tộc thời xưa rồi nói:

- My pleasure mademoiselle. See? Genèva isn’t too boring if you think it’s not. See you later and have a sweet dream.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi xa nhà, tôi đã có một giấc ngủ thật yên bình…

“…It feels like home to me
It feels like I'm all the way back where I come from…”







( to be continued... )

mercredi 30 juillet 2008

Ký ức và con người (6)


Phần 6 – Genèva và Anh


“…The first time ever I saw your face
I thought the sun rose in your eyes…”



Tôi gặp anh lần đầu tiên thật tình cờ…..
Cho đến giờ và mãi mãi sau này tôi sẽ không bao giờ quên được nụ cười của anh ngày hôm đấy.

20 tuổi, lần đầu tiên tôi rời Pháp đến một đất nước khác mà không đi cùng mẹ. Tôi đã apply vào trường BMU – Business & Management University tại Genèva, Thụy Sỹ. Từ khi còn bé, tôi đã mơ ước đến một ngày nào đấy sẽ tự mình gây dựng lên một chuỗi các cửa hàng bán hoa trên toàn nước Pháp. Sau khi tốt nghiệp lycée, tôi không tiếp tục học lên university mà đi làm ở một cửa tiệm bán hoa nhỏ cách nhà tôi khoảng mười phút đi bộ. Chủ cửa tiệm là một người bạn của mẹ, Marie – cô cũng chính là người đầu tiên chỉ cho tôi những bước cơ bản để điều hành một cửa tiệm hoa. Tôi cảm thấy vô cùng thích thú với việc được tự tay mình chọn những loại hoa khác nhau rồi trang trí chúng bằng dây ruy băng xinh xắn. Thật hạnh phúc làm sao khi nhìn thấy nụ cười hài lòng của một ông chồng mua hoa tặng vợ mình nhân ngày sinh nhât, hay một cô bé tới chọn một giỏ hồng trắng để tặng mẹ mình vào ngày Mother’s Day. Yêu thích hoa cộng với lòng nhiệt tình của Marie, tôi tiếp thu rất nhanh những bài học về hoa, ý nghĩa khác nhau của các loại hoa, cách chăm sóc chúng, kết hợp chúng thế nào thì thích hợp…

Vì thế khi nghe tôi nói về ý định qua Thụy Sỹ học kinh doanh, mẹ ủng hộ hết sức. Mẹ nói không cần phải lo lắng cho mẹ, chỉ cần tôi thực sự thích và đam mê, đó chính là niềm vui lớn nhất với mẹ. Đêm trước khi tôi đi, tôi đã nằm cạnh mẹ, ôm mẹ thật chặt và hứa sẽ về thăm nhà thường xuyên. Tôi biết đêm đó mẹ khóc và không ngủ, nhưng có lẽ mẹ biết con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành.

Thụy Sỹ là một đất nước nhỏ được biết đến với những ngọn núi đẹp đầy tuyết phủ và những người dân hiền hòa yêu tự do. Genèva nơi tôi tới học có ngôn ngữ chính là tiếng Pháp nhưng chúng tôi vẫn có thể giao tiếp bằng cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Tôi đặt chân đến Genèva vào tháng một, ba tháng trước khi kỳ học bắt đầu. Tôi muốn có thời gian thăm quan và tìm hiểu thêm về Thụy Sỹ nên quyết định sang đó trước. Vả lại Pháp và Thụy Sỹ nằm sát nhau nên tôi có thể về thăm mẹ dễ dàng. Tôi gặp rắc rối khi xuống sân bay vì tôi đến sớm hơn so với lịch hẹn của trường nên không có người của hội sinh viên ra tận nơi đón. Cũng còn may là họ email trước cho tôi địa chỉ một ngôi nhà cho sinh viên nước ngoài lưu trú và giúp đỡ tôi giải quyết hết các thủ tục thuê nhà. Một mình kéo theo ba valy và một cái túi, taxi vứt tôi ngay ở trung tâm thành phố vì chiều tối đã hết ca nên ông ấy phải về đổi xe. Genèva những ngày giữa tháng một rất rét, nên mới gần 6h mà khung cảnh đã tối mịt và u ám. Cầm tờ giấy ghi địa chỉ trên tay, tôi bắt đầu cảm thấy run vì lạnh và vì rối trí. Đang loay hoay với đống đồ đạc kềnh càng, chợt tôi nghe thấy giọng nói:

-
Mademoiselle, you need help?

Tôi quay lại, trước mặt tôi là một người con trai khá cao lớn, anh ấy quàng khăn và đội nón len trông rất ấm áp. Đặc biệt là nụ cười của anh, có gì đó thật thân thiện. Tôi bắt đầu vận dụng hết vốn tiếng Anh của mình và giải thích với anh rằng tôi đang bị lạc, tôi cần tìm địa chỉ của nơi trường giới thiệu cho sinh viên đến thuê. Anh ấy xem tờ giấy trên tay tôi rồi nói biết đường tới nơi này và sẽ dẫn tôi đi. Có lẽ thấy khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, anh vội giải thích:

- Hey, I’m not what you’re thinking, don’t worry! I just wanna help you

Thực ra tôi không biết sao, nhưng nhìn khuôn mặt ấy và nụ cười ấy, tôi không có cảm giác lo lắng hay bất an gì cả. Tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì tại sao trên một nơi xa lạ, tôi lại có thể gặp một người nhiệt tình như vậy. Tôi nói:

- I’m not thinking what you think I am, guess you can’t do any bad thing to me

Anh xách valy lên giùm tôi và hỏi rằng có phải tôi đang có ý định đi buôn lậu ở Genèva không mà sao valy của tôi lại nhiều và nặng đến vậy? Chúng tôi nói chuyện một cách xã giao bằng tiếng Anh cho đến khi anh hỏi tôi một tràng:

- Are you Korean? Or Chinese? Or Thailand? or from Singapore?

- Vietnamese !


Anh nhíu mày có vẻ rất thích thú và nói không nghĩ tôi lại có thể là người Vietnam, sau đó anh bắt tay tôi và nói:

- Vậy thì rất hân hạnh thưa cô, bởi vì tôi cũng là người Vietnam.

Lúc đấy không chỉ có anh cảm thấy bất ngờ, tôi chưa bao giờ hy vọng sẽ gặp được một người Vietnam ở một nơi xa xôi thế này và trong một hoàn cảnh thế này. Tôi nói chuyện với anh bằng thứ tiếng Việt không sõi của mình nhưng rồi anh bảo tốt hơn hết chúng tôi nên nói chuyện bằng tiếng Anh hoặc tiếng Pháp vì anh không tài nào hiểu hết được ý của tôi. Tôi được biết anh đã sang đây được vài tháng và đang học về ngành Hospitality Management.

Với sự giúp đỡ của anh, tôi tìm được địa chỉ nơi ở mới dễ dàng. Sau khi giúp tôi đẩy valy vào nhà, anh vẫy tay chào tôi:

- Take care ma’am, my mission is completed now, have fun in Genèva !

Rồi không để tôi kịp nói câu nào, hoặc cũng có lẽ lúc đó tôi vừa đói vừa rét nên không được nhanh nhạy lắm, anh đã đi mất. Thậm chí tôi còn không kịp hỏi tên anh. Lúc đó tôi có cảm giác mình thật ngốc và đáng trách, nói rất nhiều chuyện để rồi cái quan trọng nhất là tên và địa chỉ của người đã nhiệt tình giúp đỡ mình thì tôi lại không biết.

Ngôi nhà trường giới thiệu cho tôi đến thuê có bốn phòng ngủ, một nhà bếp nhỏ, hai phòng tắm, đầy đủ các tiện nghi cần thiết. Đã có hai người đến trước tôi là Diệp và Minh. Thú vị là hai cô bé đó cùng đến từ Vietnam nên chúng tôi đã dễ dàng thân và kết bạn với nhau, Diệp và Minh đều sinh năm 1983. Hai cô bé mới sang trước tôi vài ngày nên họ cũng không thông thuộc thành phố lắm. Nhưng họ rất thân thiện và cởi mở, sẵn sàng chia sẻ cho tôi những gì họ biết về Genèva qua việc google trên internet.

Tôi dành trọn mấy ngày sau cho việc khám phá Genèva. Thành phố này có vẻ có nhiều người cao tuổi hơn bất kỳ nơi nào tôi từng biết. Tôi thích ngắm những cụ già nắm tay nhau đi bộ trên phố, trông họ thật đáng yêu và hanh phúc. Cuộc sống yên bình,chậm rãi, không hối hả. Tôi có cảm giác như mình vẫn đang ở Paris vậy. Tôi có gặp thêm một vài người Việt, nhưng hầu như không ai biết tôi là người Vietnam. Cũng có lẽ do ba tôi là người Pháp, nên tôi có những nét khác biệt với những người bạn Vietnam ở đây chăng?

Diện tích của Genèva vỏn vẹn trong vòng 15 km2 với dòng sông Rhône chảy qua, chia thành phố làm hai phần : thành phố cổ kính và thành phố hiện đại. Trên bờ sông có tám chiếc cầu nối liền hai bờ. Genèva được núi đồi và ao hồ bao bọc nên khí hậu quanh năm ôn hoà, phong cảnh đẹp như tranh và thơ mộng nên được gọi là Thánh địa của du khách.

Ở Genèva, tôi cũng có thể dễ dàng tìm được một quán café nho nhỏ, thưởng thức hương vị cappuccino và ngắm nhìn mọi người đi lại. Xe đạp, ô tô, những chiếc scooter rong ruổi trên đường … Cuộc sống êm ả hòa nhịp với cuộc sống trẻ trung hiện đại. Tôi đặc biệt ấn tượng với các cửa hàng McDonald ở đây vì các cửa tiệm đều có phần trang trí outdoor rất bắt mắt. Và tôi phát hiện ra một điều, người ta thường nhắc đến Thụy Sỹ ở kỹ thuật sản xuất đồng hồ tinh tế, nhưng thực ra cần phải ghi chú thêm rằng chocolate của Thụy Sỹ rất ngon, thậm chí tôi còn nghĩ là tuyệt vời hơn bất kỳ loại chocolate nào mà tôi đã từng được nếm thử trước đây.

Tôi thường xuyên gọi điện về nhà, có khi một ngày vài lần. Tôi thấy nhớ Paris, nhớ mẹ của tôi vô cùng…







(to be continued...)

mardi 29 juillet 2008

What the hell is going on?

I've never seen Joe lost his calm before, even when he had to face the death or something terrible. But today Joe almost punched that guy, I was so scared. Fortunately chu Tuan was there to stop him. I couldn't understand why they could do this, the contract almost done, Joe's been spending a lot of time and energy doing this. This morning they did agree with all the clauses, and now they just say "sorry, but....". Merde!!!!!!!

Joe, you do not have to care about my feelings or care about being "stupid and inconsiderate", You were right, coz if I were you, I'd kick that guy too. I stopped you just becoz we're in Japan, what if the police came? what if he sued you for beating him?

Let it go Joe, I think you'll find the way to solve this problem

I've got something wanna show you, I bought it today, hang on a sec, I'm gonna knock your door now /lol/

lundi 28 juillet 2008

Tokyo ( part 2 )

Hi this is me – Natasha Ha again. How are you doing today guys?

Today was such a long day, I woke up at 6:30am because we will have to go to the building at 7:30am , Joe will have a meeting at 8am. When I walked into Joe’s room to wake him up, I saw him sleeping in the couch among papers, documents, stuff… I guess he stayed up all night to work. Joe if you’re reading this, you must know your health is the most important thing, please don’t ever forget it.

So I went to work with Joe and chu Tuan. I met Yui again, she looked different from yesterday when I first met her, but she was still…sparkling /lol/ . I asked her if I can take her photo, then she refused obviously, she explained she had to keep up her appearance, then she told me I also wasn’t allowed to take any photos in this building. After she walked away, Joe and chu Tuan laughed so hard, Joe even imitated her very high voice, I couldn’t stop laughing. But anyway, I had a look around the building and well it was huge I guess there’re at least 2000 people working there everyday. Then after the meeting, we went out for lunch with Joe’s business partners, they were pretty friendly but strict. Joe must be 40 years old when he works with these people. Haha right?

Then in the afternoon we went to the Harajuku station, Joe said it was the most funny area in this whole world. Lol it’s true ! I couldn’t help saying out loud “Oh my God” when I saw the way people dressing up, so freaky, ridiculous, colorful and complicated, but I think this’s a kind of Art. I couldn’t figure out who were the guys and who were the girls /lol/

girls in the Harajuku district

harajuku_IMG_7321

harajuku_IMG_1400

harajuku_IMG_7282

harajuku_IMG_7227

Opposite Harajuku is Takeshita dori, there were many fashion boutiques and cafes in this narrow street. Joe bought some bracelets and necklaces.

After the Takeshita dori, we went to visit the Meiji Jingu Shrine. This’s what I saw on the brochure “Meiji Jingu Shrine is a great contrast to the hustle and noise of Tokyo with the forest of 120,000 evergreen trees blocking out the noise of the city. The forest of 365 different species of trees covers an impressive 700,000 square-meters (about 175 acres)”

meiji_jingu_shrine_IMG_1100

meiji_jingu_shrine_IMG_1132

meiji_jingu_shrine_IMG_1137

And here,the prayer plaques at Meiji Shrine. (I wrote one, now wondering what Joe wished :D on his plaque)

prayer plaques at Meiji Shrine Harajuku

I wanna go to see the Japanese Flower Arrangement Exibition tomorrow. This’s the tulips for sale in Ginza District

tulips

dimanche 27 juillet 2008

Tokyo ( part 1 )

Hi everyone, this is Natasha in the Park Hyatt, Tokyo, Japan. It’s 11:20pm now according to the local time

It’d been a long time since I had my last long international flight. We came here in the morning and when we arrived the hotel, it was 7am, so it was about 12am in Paris. I was pretty tired while Joe and chu Tuan were in full possession of senses. The rooms which chu Tuan ordered were so beautiful, king size bed hic…maybe Joe and chu Tuan are working in the hotel business so they know what the best is /lol/ Joe usually stays in this hotel each time he has to come to Tokyo


This's the hotel

Park Hyatt

I laid down on my bed and easily felt asleep. Until Joe woke me up, it was nearly 12pm in Tokyo. He said today was Sunday, he didn’t have to go to work so he asked me whether I wanted to go out and discover how amazing Tokyo is or just being a lazy cat, sleeping in my room. Maybe from tomorrow he won’t have time to take me out, gonna busy with his business.

Then I went out with him, coz chu Tuan had something to do so just me and Joe, we had lunch on the street haha it was like in HCMC. The food were so delicious and the way that Tokyo people display the food is so beautiful, everything’s just small small small and colorful colorful colorful /lol/ I like sushi while Joe does not, guess it’s the only one in this world can make Joe says “I can’t no I can’t”


how delicious they are :D

food display


sushi

Joe had to buy some white shirts for his suit so we went shopping after the lunch, I had nothing to complain about everything in Tokyo, pretty expensive, but when you come in a shop, all the shop assistants make their bows and say “konichiwa” in a very friendly way, they wear white gloves while helping you try on the clothes (like some high fashion stores in Paris). We went to the Ginza district, a popular shopping and entertainment area in Tokyo. There’re many famous brand names such as Gucci, Louis Vuitton, Hermes, Dior, Shisheido, Cartier…. locate in this district. Everything is so flashy and so sparkling. I bought something for me and grandparents and friends :D and I guess Joe’s found what he needs. He had to carry all of the bags hahaha you’re the man Joe.

Gucci department store

Hermes store

LV store

When we went back to the hotel it was about 6pm then Joe called his friend, he told me he met her last time when he came here for his business. Yui (is it her real name or just a nick?!) - is an assistant of his business’s partner. Then me, Joe and chu Tuan came to a restaurant where Joe made an appointment to have dinner together with Yui. Well I must say, Yui is really beautiful, long curly hair, brown eyes, great smile, brilliant American accent, she’s even taller than me (maybe by her very high high-heels :D) . Joe told me she was a popular model, that’s why. I could see a little surprise on Yuri’s eyes when chu Tuan introduced me. But Joe told her “Tash is my best friend”. Anyway she was friendly and …clean :D

Tomorrow I will go to work with Joe and chu Tuan /lol/ can’t wait to see how Joe working in the game industry

Stop by now, sending you my kisses and hugs. Goodnite, sleep tight, sweet dreams

xoxoxo

-TASH

P/S : Tomorrow I will update my writing



vendredi 25 juillet 2008

vendredi 25 juillet


It's 4 in the morning and I can't sleep. Tomorrow, Saturday I will go to Japan with Joe then we'll fly back to Vietnam. How much I miss Hanoi and my grandparents. I miss my lil friend Hallie. Joe said we'd spend some days in Tokyo coz he'd have to finish the contract there. I've never been to Japan before. It means I'll have to recommend my BABE to Helene's care, maman's gonna miss you babe. I have confidence in Helene , always :)

Yesterday I went out with Joe and we had some super delicious noodles and pizza then we went to La Pita, it's one of Joe's favourite place. Well I must say Joe's not finical about his food. He loves simplicity in every aspects. He didn't want me to drink cafe, he said I'd better have some fruitjuice if I still wanna live a healthy life. Then to be an example to me, he ordered for himself a cup of tea, haha, I asked him "So what's the different between a cup of cafe and a cup of tea Joe?". He said "Cafe's usually Black, while Tea's not Black" then he laughed

Then while we was walking to my house, Joe bought him a camera. He said he has an online friend and she's addicted to photography. So he wanted to have some knowledges about it . He said if we had enough time in Vietnam, he'd take me to HCMC to see some friends. HCMC is such a noisy place but I love all the food on the street at night, so...special and yummy.

I have to stop my writing for a couples of days then I'll be back

From now on:

- I'll write everyday (plus one condition: if I'm not lazy haha)

- I'll call friends to meet up and hang out more frequently, so that I can take their recent pictures in person instead of online or using the phone

- I'll smile :)



Merci Joe
xoxoxo

mercredi 23 juillet 2008

Ký ức và con người (5)



Phần 5 – Ông bà ngoại và Vietnam



16 tuổi, tôi được về thăm Vietnam lần đầu tiên. Tôi vẫn nhớ đó là vào mùa đông khi kì nghỉ ở trường bắt đầu… Ông bà ngoại tôi chỉ có hai người con là mẹ và dì Hằng. Dì tôi hiện giờ sống ở California, cũng rất hiếm khi tôi có dịp được gặp dì vì dì làm trợ lý kinh doanh trong một công ty lớn nên rất bận. Ngày mẹ mất dì cũng chỉ kịp bay sang và ở với tôi hôm đám tang mẹ. Dì khóc rất nhiều và nói nếu muốn tôi có thể chuyển qua California sống với dì. Nhưng cuộc sống của tôi là ở đây, ở Paris này. Ngày nào còn ở trong căn nhà của mình, tôi còn cảm thấy như mẹ vẫn luôn ở cạnh tôi.

Ở Vietnam người thân duy nhất của tôi và mẹ chính là ông bà ngoại. Nhà ông bà ở trong một khu apartment, mà sau này mẹ nói với tôi tiếng Vietnam người ta gọi đấy là “nhà tập thể” . Không biết người khác cảm thấy sao, nhưng riêng tôi cảm thấy rất thích thú với việc chạy lên chạy xuống mấy tầng cầu thang, ở giữa có một lối đi dùng để dắt xe. Tôi thường hay đi lên đi xuống bằng cái lối đi ở giữa đó hơn là bước lên những bậc cầu thang. Ông bà ngoại tôi là những người rất hiền lành. Hôm về Vietnam, tự mình ông bà bắt taxi ra tận sân bay đón mẹ con tôi. Vừa nhìn thấy tôi, bà vội ôm tôi rất chặt và bà khóc. Không hiểu sao dù đó là lần đầu tiên gặp ông bà, nhưng tôi cũng không kìm được nước mắt, cảm nhận được trên đời này ngoài mẹ tôi ra, tôi còn có người thân, tôi còn có người thương yêu tôi đến thế. Tôi và mẹ ở lại Vietnam trong căn nhà tập thể của ông bà đến qua Tết. Đó cũng là cái Tết đầu tiên của tôi ở Vietnam. Một cái Tết đầu tiên tôi cảm nhận thấy hạnh phúc của mình thật nhiều và trọn vẹn. Được ông bà và mẹ đưa đi thăm bạn bè, người quen. Được cùng ông bà đi chợ Tết, được ông bà chỉ cho biết đâu là “cành đào” và “cây quất”, cả những tờ giấy đỏ thẫm trên đó viết những hàng chữ mang ý nghĩa chúc phúc được gọi là “câu đối” thật đẹp. Tôi được cùng bà gói bánh chưng và làm mâm cỗ Tết, nghe bà dạy tên của các món ăn truyền thống ở Vietnam. Trước đó trong đầu tôi chỉ có khái niệm về món Phở… Đêm giao thừa, nằm cạnh bà tôi cảm thấy thật ấm áp. Dù sau này đã được ở thêm mấy cái Tết ở Vietnam nhưng không bao giờ tôi quên được ngày Tết đầu tiên đó.

Thời gian đó tôi nói tiếng Việt rất kém, giao tiếp với ông bà nhiều khi vẫn bằng Tiếng Pháp vì trong sinh hoạt hàng ngày tôi nói chuyện với mẹ bằng tiếng Pháp, chỉ thỉnh thoảng mới nói tiếng Việt, còn ở trường thì các bạn học đều là người Pháp. Thật may mắn ông bà tôi đều nói được tiếng Pháp. Có một lần ông dẫn tôi ra hiệu sách ở phố Tràng Tiền, và ông mua cho tôi một vài quyển sách alphabet dạy tập đánh vần. Về đến nhà ông đưa cho tôi một quyển sổ, điều đặc biệt là quyển sổ này do chính tay ông tự làm bằng cách lấy tất cả những trang giấy thừa trong tập vở của trẻ con hàng xóm rồi ghim chúng thành một quyển sổ. Bây giờ tôi vẫn còn giữ quyển sổ đó, mỗi lần nhìn thấy nó tôi thật sự rất nhớ ông. Tôi trân trọng từng nét bút ông viết trong đó, giống như đấy là báu vật riêng của mình vậy.

Tôi trở về Paris ngay sau Tết vì kỳ nghỉ đông ở trường cũng đã hết. Ông bà bắt hai mẹ con mang rất nhiều đồ từ Vietnam sang mặc dù mẹ nói ở Paris không thiếu thứ gì, mẹ vẫn nấu cơm Vietnam hàng ngày. Nhưng ông bà khăng khăng cho rằng đồ ở Paris dù ngon thế nào nhưng cũng không thể giống như đồ ở Vietnam. Đến giờ vẫn vậy, lần nào tôi từ Vietnam về Paris thì đều cũng khệ nệ xách theo rất nhiều thứ.

Mỗi lần ở Vietnam, tôi đều có những khám phá thật mới mẻ. Tôi bắt đầu thấy yêu mến Hanoi, nhất là vào những buổi sáng mùa hè khi mọi người chưa bắt đầu đi làm, không khí thật trong trẻo. Tôi thích dậy thật sớm, bắt xe đi lên phía Hồ Gươm và đi bộ xung quanh khu vực đó.Tôi cảm giác hình như có một Paris ngay ở giữa thủ đô Hanoi.

Tiệm café La Terrasse du Metropole với những bộ bàn ghế thanh mảnh màu xanh lá của khách sạn Sofitel Metropole nằm trên đường Ngô Quyền thật giống như bất kỳ tiệm café nào trên đường phố Paris. Tôi thích ngồi ở đây, thưởng thức một ly cappuccino và một chiếc bánh croissant, ngắm mọi người đi lại rong ruổi trên đường. Tôi phát hiện ra khu vực xung quanh Hồ Gươm và vườn hoa Con Cóc sáng sớm có rất nhiều người tập thể dục, họ ở đủ các lứa tuổi khác nhau. Từ các cô bé cậu bé teenagers, tai nghe headphone đang chạy bộ đến các cụ già chậm rãi từng động tác của bài Thái cực quyền, xa xa có một nhóm các chị cùng nhau tập aerobics. Thỉnh thoảng tôi ghé qua quán kem Fanny ở ngay Hồ Gươm – có vẻ đó là quán kem mang phong cách Pháp duy nhất mà tôi biết ở Hanoi – gọi cho mình hai viên kem rồi đi bộ dọc phố Hàng Khay, nơi bán rất nhiều đồ lưu niệm cho du khách, hay vòng lên con phố Hàng Đào Hàng Ngang ngắm nhìn những cửa hàng quần áo san sát nhau, người người đi lại tấp nập và hối hả.

Mẹ tôi thì thích tiệm café Highlands đặt trên một du thuyền ở Hồ Tây. Không hiểu sao tôi chỉ thích đến đó vào những buổi sáng mùa đông, sương mù chầm chậm xung quanh, mọi thứ đẹp một cách đặc biệt. Sau Highlands, mẹ còn thích một tiệm café khác mang phong cách Italy có tên Ciao, ở gần Hồ Gươm. Buổi trưa ở đấy lúc nào cũng rất nhộn nhịp, có vẻ như đây là một trong những tiệm café nổi tiếng ở Hanoi. Họ có cách làm món thịt bò rất ngon và mềm, kem ở đây cũng rất đáng để thử một vài vị…

Dù thời gian ở Hanoi không nhiều, nhưng với tôi, sau Paris, Hanoi luôn là nơi tôi nhớ thương nhiều. Ở đấy tôi có ông bà ngoại, ở đấy tôi có một gia đình.


(to be continued...)