
Phần 3 – Cécille
“…Winter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And I'll be there
You've got a friend…”
Bạn thân nhất của tôi cũng là một người Vietnam, tên cô ấy là Cécille, bằng tuổi tôi, tôi thường gọi là Cill.
Cécille cũng sinh ra ở Pháp như tôi, nhưng chỉ khác là ba và mẹ của Cill đều là người Việt. Người ta thường nói chúng tôi trông giống như chị em vì khuôn mặt có những nét hao hao và chiều cao tương đương, nhưng thực ra tính cách hai đứa trái ngược nhau hoàn toàn. Cill giống một người bạn trai của tôi nhiều hơn. Tóc tôi dài và sẫm màu, tóc Cill ngắn và nhuộm đỏ. Cô ấy thích mặc váy ngắn, tôi thích mặc quần jeans. Cô ấy nói tiếng Việt giỏi còn tôi thì bập bẹ. Da cô ấy rám nắng và rất mịn màng trong khi tôi có làn da trắng lấm tấm những vết tàn nhang. Cô ấy thích lục tung mọi thứ lên khi cần tìm một món đồ, nhưng với tôi thì đồ đạc luôn phải sắp xếp thật gọn gàng và trật tự. Nhưng Cill có cách nói chuyện rất dí dỏm và cuốn hút, khiến người nghe dường như bị cuốn vào câu chuyện của cô ấy mà không sao dứt được.
Mẹ của Cill và mẹ tôi làm chung một công ty. Hồi nhỏ đôi khi có những hôm phải đến công ty ngoài giờ bất chợt, mẹ thường mang tôi đi cùng. Tôi và Cill quen nhau ở đó. Lúc đầu tôi nghĩ Cill nhất định là một bé trai, vì trông cô ấy không có nét gì của con gái cả, từ quần áo đến đầu tóc. Lớn lên một chút, đến tuổi đi học, chúng tôi học chung một trường. Lúc đó mẹ tôi và mẹ Cill không làm cùng một nơi nữa. Thế nên nhiều lúc khi mẹ Cill bận thì mẹ tôi tới đón cả hai đứa về và ngược lại, khi mẹ tôi có việc đột xuất thì tôi lại rất vui mừng khi được đến ăn tối tại nhà của Cill. Cứ như vậy chúng tôi cùng lớn lên bên nhau…
Có một lần Cill cãi nhau với boyfriend, cô ấy khóc rất nhiều và rủa xả anh chàng đó thậm tệ. Rồi cô ấy tuyên bố từ giờ nhất quyết không vướng vào chuyện tình cảm với các chàng trai nữa, cô ấy sẽ chuyển sang yêu phụ nữ. Tôi chỉ cười, nếu tôi hoảng trước câu nói đó của Cill thì tôi đã không phải là Tash bạn của cô ấy. Cill đã giận tôi suốt mấy ngày vì cái tội “dám – cười – trên – nỗi – buồn – của – một – lesbian wannabe”. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Cill và tôi giận nhau lâu như vậy. Sau đó cô ấy nói dù sau này có thế nào chăng nữa, ngoài bố mẹ của Cill và Julié – tên con chó đã mất của cô ấy, thì tôi luôn phải ghi nhớ kỹ rằng tôi là người mà cô ấy thương yêu nhất.
Mùa thu năm 1999, ba của Cill chuyển chỗ làm và cả nhà họ phải rời Paris tới Québec, Canada. Việc Cill dọn đi khiến tôi cảm thấy mất một chỗ dựa tinh thần rất lớn. Chúng tôi đã cùng lớn lên bên nhau, học cùng một nơi, vui chơi cùng một chỗ, cùng nhau đi dự những buổi prom, cùng nhau đi biển và xem mặt trời mọc, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và bí mật nho nhỏ.. Thậm chí hai đứa đã ngoắc tay nói rằng sau này nhất định sẽ kết hôn cùng một ngày và sẽ để con cái chúng tôi lấy nhau. Tôi đã khóc rất nhiều ngày Cill ra sân bay và không dám ra tận nơi để tiễn cô ấy. Đến lúc nhận được phone đầu tiên của Cill khi cô ấy tới Québec, tôi mừng đến mức bồn chồn suốt một ngày, không ăn uống được gì.
Hiện giờ Cill đang sống ở Québec cùng chồng, một người yêu thương cô ấy chân thành. Vậy là chúng tôi không thực hiện được lời hứa kết hôn cùng một ngày năm xưa. Nhưng khi có khó khăn cũng như niềm vui muốn chia sẻ, tôi vẫn nghĩ tới Cill rất nhiều, nhất định phải gọi phone hoặc email để kể cho cô ấy nghe.
(to be continued...)


1 commentaire:
your bad Tash, I can't stop crying when I read this part, I miss you so bad :( I miss our childhood, I miss our lil diary, I miss every single memory being with you :(
my hubby is asking me why I'm crying this much :)
Enregistrer un commentaire